Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 14 : Chọc giận đại ca

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Lúc đàn em nói hắn còn tưởng bọn chúng trêu, đang định oánh cho mỗi

đứa một trận. Bây giờ nhìn dáng vẻ nàng hớt ha hớt hải, vừa dạy vừa quay đầu, sợ sệt nhìn đằng sau, hắn mới hiểu rõ, thế nào là đau …



Mấy hôm nay, nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn tuy có không thích nàng

sợ hắn, nhưng vẫn nghĩ không sao…miễn là nàng bên hắn…Giờ mới biết,

trong lòng nàng, chưa bao giờ khuất phục, chỉ là nhẫn nhịn đợi thời

cơ…vậy là nàng cũng coi hắn như bao kẻ bắt cóc, hành hạ nàng trong quá

khứ???



Hắn đối với nàng, có gì là không tốt?



Cuộc sống hắn cho nàng – ắt hẳn phải sung sướng gấp vạn phần cái cuộc sống trước kia của nàng…



Vậy tại sao?



Tại sao?



Nàng tìm cách bỏ chạy…



Nàng ghét hắn – ghét tới vậy ư???



Hắn phải làm gì? Thả nàng…rồi tìm cách chinh phục nàng lại từ đầu?



Nói thì dễ, làm thì không phải vậy…



Một là – hắn sợ nếu thả, sự thật là xểnh một giây thôi…rồi để tìm

thấy nàng, rất mất công, nàng của hắn, chẳng giỏi cái gì…nhưng trốn rất

giỏi…Tất nhiên hắn không tự ti tới mức hắn không thể tìm ra nàng…nhưng

cái cảm giác, không biết nàng ở đâu, khiến hắn bực bội…



Hai là – hắn không kiên nhẫn được tới thế, với thái độ của nàng hiện tại…bao giờ cho nàng chấp nhận hắn…có thể là không bao giờ…



Ba là – cảm giác hàng ngày có nàng, đã thành thân thuộc, hắn không thể thích nghi nổi cái cuộc sống một mình nữa…



Và cuối cùng…hắn thực sự sợ, khi hắn không bên nàng, nàng gặp gỡ,

trao trái tim cho người khác…vậy thì sau đó, hắn có chinh phục cũng ích

gì??? Cho nên, trước khi hắn chiếm được nàng, tốt nhất, vẫn giam nàng

bên mình…để nàng không có cơ hội yêu ai cả…



-”Cô em, định chạy đi đâu…”
Thái độ chăm sóc của nàng, càng khiến hắn khó chịu…Cái hắn muốn, là

nàng gần gũi thực sự…chứ không phải hôm nay ngoan ngoãn, ngày mai tìm

đường chạy…



Hắn bực dọc vào phòng ngủ, nàng lẽo đéo đi theo, tới lúc này thì hắn

không thể chịu được, cơn điên trong lòng hắn không thể kìm chế lâu hơn.



Hắn không biết nên làm gì với nàng, thường ngày quản người, làm sai,

hắn chỉ có một phản ứng duy nhất, là đập, đánh, tới khi nào hả

giận…nhưng nhìn cái dáng người gầy tong teo, hắn không nỡ…



Hắn với tay, siết chặt nàng…hôm nay nàng mặc áo sơ mi trắng…



Hắn khẽ đẩy cổ áo, để lộ vai trần nõn nà. Nàng run, hắn biết vậy, còn không biết trong cái đầu nhỏ bé này toan tính cái gì??? Hắn mặc kệ, dồn toàn bộ ức hận dồn lên bờ vai mảnh mai…hắn cắn, bằng cả tình yêu và tức giận, tới khi hắn đủ tỉnh táo, thì chỗ đó đã rớm máu…



Dù đau tới tái mặt, nàng cũng không hề khóc, nàng tự vạch cổ áo, nói với hắn:



-”Tâm trạng đã khá lên chưa…Còn bên này nữa, đại ca có muốn xả hận tiếp không?”



-”EM CÚT RA NGOÀI…”



Nàng lặng lẽ rời đi, hắn tự nhốt mình trong phòng rất lâu…lần này chỉ có vậy thôi sao? Nàng đã tự tưởng tượng những hình phạt rất hà khắc

dành cho mình, nhưng, chỉ có vết cắn này sao? Chẳng phải lần này là lần

nàng được khoan hồng nhất hay sao?



Nhiều chuyện, gương mặt, ánh mắt hắn…khiến nàng suy nghĩ…cũng cảm

thấy hắn rất lợi hại, nàng tính, bây giờ không phải thời cơ, có lẽ đợi

một thời gian nữa hãng trốn, tạm thời hắn không làm gì quá đáng cả, nàng ở lại, cũng có lợi, dù sao nàng cũng muốn nốt khóa học làm bánh.



Hắn ở trong phòng rất lâu, tối cũng không xuống.



Nàng ở tầng dưới, ăn tạm bát cơm nguội, xem mấy chương trình linh

tinh, nhưng chẳng vào đầu, mắt luôn hướng lên phía tầng trên…Mọi khi

những việc này luôn làm với hắn…hôm nay cảm thấy, hơi lẻ loi…



Nàng đi tắm, ngâm mình rất lâu, hắn mua cho nàng đủ loại nước hoa, tinh dầu cao cấp, trước kia nàng chưa từng thấy…



Nhẹ nhàng bước ra, đoán hắn phải xuống dưới nhà rồi…vậy mà không hề thấy???



Hắn làm gì trong đó?



Tại sao nàng thấy bất an?



Tại sao lo lắng?



Kệ hắn, hắn chết đi…thì nàng được tự do…



Nhưng con người, luôn có những lúc không làm theo những gì bộ não

mách bảo…sốt ruột, nàng đành mò mẫm lên gác…cửa phòng không hề khóa,

nàng rón rén đi vào…