Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 17 : Ai cho anh cả ăn dưa bở

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Được em chăm sóc…tôi cảm thấy bị thương, rất đáng…có điều vẫn không

hiểu, em làm là có chút tình ý với tôi, hay làm vì giúp đỡ người gặp

nạn?



Mỗi lần bàn tay bé nhỏ ấy lượn lờ quấn băng trên bụng …lòng tôi như đốt đốm lửa…



Chỉ nằm dưỡng thôi mà hai ngày tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, khổ

nỗi miệng vết thương lần này hơi to, đau nhức dậy cũng khó, giờ mà đi

tắm nước vào thì thêm nhơ nhoét… cả ngày tôi bứt rứt khôn nguôi…



Em nhìn tôi.



Cái nhìn rất kì quái?



Chả nhẽ em đọc được suy nghĩ trong đầu tôi?



Em cười tủm, vào nhà tắm lát rồi quay ra.



-”Dựa lưng lên một tý!”



Tôi còn đang ngẩn ngơ, chưa hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.



Trời đất…gì vậy…kiếp trước tôi ăn ở có đức như thế nào mà kiếp này được đãi ngộ tới thế…



Bàn tay ấy nhẹ nhàng cởi áo sơ mi…rồi xuống chiếc quần đùi…và sau cùng…tôi…trước mặt em…vâng…là tôi…một tôi trần trụi…



Tim đập liên hồi, cả người căng như dây đàn…



Trước đây tôi cũng có đôi chút tự tin về vẻ bề ngoài và sự quyến rũ

từ cơ bắp của mình, nhưng từ khi gặp em, tôi…nói thật là có chút thay

đổi. Thật không ngờ…tới hôm nay, niềm tin đã được khôi phục hoàn toàn…


-”Là em tự nguyện chứ tôi bắt gì…”



Em tức lắm, nếu là em của ngày hai đứa còn ở trọ, tôi đoán sẽ gân cái cổ kia lên mà cãi, mà xỉa đều cho mà xem…nhưng giờ, nàng sợ tôi…nên

ngoan ngoãn vào nhà tắm cất đồ, tắm giặt xong…lại ngoan ngoãn trèo lên

giường đi ngủ…



Tôi tuy có không ưa cái ngoan ngoãn giả tạo này nhưng có cái lợi đấy

chứ…nếu khác đi một chút, hành động sau đây của tôi chắc bị ăn vài phát

đạp rồi…cũng phải cảm ơn cái chức danh đại ca…



Vẫn như thường lệ, tôi vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ…đã từ bao giờ, tôi

trở thành sống lệ thuộc…cứ phải có con người này, cái mùi hương này…mới

ngủ được…trong tầm mắt, cứ phải trông thấy cái vóc dáng gầy gò tong teo

này mới an tâm…



-”Nuôi em tốn bao nhiêu cơm mà vẫn không lên được nạng nào…”



Lan không nói gì, đoán em đã ngủ, tôi khẽ áp lòng bàn tay mình vào

bụng em, thở dài: “Cái bụng này, chẳng có tý mỡ gì cả…haizzz…nhưng được

cái…nhìn tay này…sắp trắng trở lại rồi đó…”



Phải nói ngắm em ngủ cũng khiến tôi thấy hạnh phúc…Bờ môi đỏ mọng

ấy…nước da đã bắt đầu tươi tắn, không còn sạm đen như trước…cái dáng ngủ này…



Quả thật…một lần nữa tôi không dám thừa nhận mình là chí nhân quân tử nữa…tôi nín thở…khẽ khàng, đặt môi tôi chạm môi em, đã là lần thứ

hai…vậy mà trái tim tôi vẫn không ngừng rộn ràng, một cảm giác tê dại

tới điếng người…, để tránh biến mình thành kẻ khốn nạn, cố hết sức…đẩy

em ra xa, rồi lấy gối chặn giữa hai chúng tôi…ôi…đến là khổ mà…



………………………….



Có vẻ là hoang đường, nhưng khi thực lòng để tâm tới một ai đó, kể cả thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt người ấy, bạn đều có thể nhìn ra. Tôi

với em, cũng là như vậy. Dạo này tôi khá hơn nhiều, nhưng em thì rất lạ.



Em thì vẫn diễn cái bộ dạng nghe lời khuất phục đấy, nhưng sâu trong

đôi mắt, tôi cảm nhận sự bấn loạn, tâm rạng thất thường. Có lần, em đang ngồi suy nghĩ, tôi chỉ để nhẹ tay lên vai, em quay lại, trợn tròn mắt

lườm…sau đó…em lại xin lỗi rối rít…nhưng mà…điều đó làm tôi bận tâm…



Hàng đêm đi ngủ, em còn hay gặp ác mộng, dù có ôm chặt, có đánh thức

em như thế nào…em cũng hoảng loạn, khi tỉnh dạy luôn là nước mắt đầm

đìa…mặt xuống sắc hẳn…người thì chắc cho ra ban công là bay theo gió…quả thật khiến người khác không yên lòng…