Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 2 : Phải chăng là duyên nợ

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


- “Anh cả, anh mau về đi, anh hai lại gây chuyện rồi…lại còn…”



- “Lại còn sao?”



- “Lại còn…còn… ở chỗ anh…”



Thằng Cẩm giọng tới tấp, cha nhà nó, bố mày vừa mới kịp bước chân

xuống máy bay. Tức tốc lên xe, theo thằng em phi thẳng về đại bản doanh…



Đ…, cũng may mà đúng thời điểm, tay nó còn đang chạm vào cái thắt

lưng da – không thì quả này tôi tha hồ mà bổ mắt, đéo thể nhịn nổi, tôi

lao vào cho nó ba phát, mặc kệ sự can ngăn của đàn em. Thằng bé sợ hãi,

bị đánh lăn ra sàn nhưng vẫn biết điều:



-”Em xin anh, anh thương em…”



Một phát nữa, tôi vẫn không thể nguôi giận:



-”Mày bị bệnh hả con…chơi gái còn dẫn lên tận phòng bố, sao không giải quyết ở nhà mày…”



-”Xin anh, xin anh…em tưởng…mấy hôm nữa anh mới về…”



Điên tiết!!!



-”Lần trước suýt đi tù mày vẫn chưa chừa à?”
định ngủ luôn cho thoải mái…Lúc lên giường mới phát hiện ra chăn của

mình hôm nay cuộn tròn một cách khó hiểu…Thôi kệ, mệt lắm rồi, chả quan

tâm gác chân lên trên…sao lại là lạ thế nhỉ…giật mình…tôi rũ mạnh…thân

thể người phụ nữ ngọc ngà hiện ra trước mặt…mẹ kiếp, thằng này nó tưởng

nó là Khang Hi hay sao mà cũng bày trò khỉ này…



Lúc nãy tưởng bọn nó biết điều giải quyết hiện trường…ai ngờ…lũ mất

dạy…toan gọi đàn em tới xử lí, nhưng nhìn thân thể trần truồng, tôi đành mở tủ, lấy chiếc áo sơ mi, định bụng mặc xong cho nó rồi mới gọi

người…Lúc quay đầu nó ra để mặc áo thì tôi ngã ngửa, khuôn mặt này, con

bé này…chính là con bé tôi gặp hôm đám cưới ngoài Bắc mà? Thế nào mà nó

lại chui vào Nam nhanh vậy chứ? Chưa đầy một tuần mà tôi chạm mặt nó tới ba lần, đây liệu có phải duyên phận???



Tôi cũng không hiểu chính mình nữa, khi chiếc áo sơ mi bao trọn người con bé, thì tôi lại không muốn gọi người…tôi cứ đắn đo, phân vân, rồi

lại đắn đo…Con bé chắc bị bỏ thuốc mê, nên ngủ rất say, cũng không hề

hay biết có người nhìn chằm chằm nó suốt mấy tiếng…tôi ngủ lúc nào cũng

không hay biết…tới khi tỉnh dậy, cảm giác thật lạ, chưa bao giờ thấy

thoải mái tới thế…nhìn sang con bé, thấy em vẫn ngủ rất ngon, bờ môi đỏ

rực khiến tôi không thể nào kìm chế nổi tham lam của mình, khẽ hôn nhẹ

vào môi em, tôi đi vào đánh răng rửa mặt.



Tôi cũng chuẩn bị cho mình một chút tâm lí, con gái khi tỉnh giấc,

thấy mình lâm vào cảnh đó, ai chả hoảng, nên làm thế nào để giải thích

với em, nên đối phó với những tiếng kêu gào, khóc lóc của em như nào,

làm thế nào xoa dịu được em, làm thế nào để em tin???



Khổ cho tôi đã mất công, bước ra khỏi nhà tắm sau một hồi suy nghĩ

thấu đáo thì đã chẳng thấy em đâu, biến mất hoàn toàn im lặng…người con

gái này…ba lần xuất hiện trong cuộc đời tôi, ba lần đều biến mất…như cơn gió vậy!!!



Không thể nói dối rằng tôi không nhớ tới em…những ngày sau đó, tôi đã nghĩ rất nhiều về em, ông trời sắp xếp cho tôi được gặp em, nhưng chẳng được bao lâu…phải chăng chỉ là tình cờ…sau này, trong một tình huống

cấp bách, lại được thấy em,, thực sự đó là duyên phận, chứ không phải

tình cờ!!!