Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 27 : Em ở đâu….tôi muốn tới nơi đó

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Bực tức, giận hờn, khó chịu…chỉ cần ôm nàng trong lòng…mọi thứ đều tan biến. Lúc nàng ngủ, thật bình yên…thật đáng yêu…



Nhìn nàng, tim hắn thổn thức…giá kể, người nàng yêu là hắn…tốt biết bao…



Hắn luôn có thói quen rất xấu…đó là đợi nàng ngủ, nằm ngắm trộm…



Hắn tỉ mẩn xem xét từng chút, dùng cả bàn tay to lớn áp lên mặt nàng…là hắn muốn cảm nhận…nàng có tăng cân không…



Cảm giác bàn tay hơi đầy, gò má nàng bắt đầu phúng phính, có da có thịt, lòng hắn hạnh phúc vô cùng…



Nhưng chân tay nàng thì vẫn vậy, ăn bao nhiêu vẫn chỉ thế…



Hắn đã xem bàn tay này bao lần, mà mỗi lần cầm vào, cảm xúc đều giữ

nguyên…Nàng, có tới chín hoa tay, dưới ánh đèn ngủ, hắn nhìn rõ vân

đường đời…cắt làm nhiều khúc, loằng ngoằng…hắn có biết qua một chút ít

về xem tướng…nhìn này biết số nàng khổ, nhưng không sao, từ giờ đã có

hắn, tuyệt nhiên không bao giờ để chuyện đó xảy ra…



Bất chợt, hắn đưa bàn tay nàng lên miệng, đặt một nụ hôn ấm áp…Nụ hôn ấy không chỉ khiến hắn xao xuyến, mà nàng, cũng thổn thức khôn

nguôi…Nàng khẽ mở mắt, nhìn hắn…



Hắn vụng trộm, thấy nàng tỉnh, đôi mắt nàng rất dịu dàng, đầy mê hoặc…hắn say đắm trong đôi mắt ấy…



Căn phòng tĩnh lặng…tay trong tay, họ chỉ nằm đó, chăm chú nhìn nhau, không ai nói một lời…không biết vì họ ngại, hay họ đang thực sự bị

say…trong ái tình nồng thắm…



Đêm đó, họ đã thức rất khuya…, sáng hôm sau, tỉnh dậy, hắn theo thói

quen, sờ về một bên, khoảng trống khiến hắn đôi phần thất vọng…



Vội vã chạy xuống nhà, thở phào khi thấy nàng đang làm đồ ăn sáng…



-”Đánh răng rửa mặt đi…”



-”Ừ…”



Không khí tràn đầy sự ngượng ngập…



Hắn húp tý nước phở, xuýt xoa:



-”Ngon lắm…”



-”Cảm ơn, ăn nhiều vào…”



Vầng mắt nàng thâm quầng, nàng thực sự muốn hỏi hắn, rốt cuộc hắn coi nàng là gì, hoặc hắn có thích nàng không…tình trạng bây giờ là như thế

nào…nhưng lần trước cũng hỏi rồi, kết quả …



Nàng đứng trầm ngâm…có nên nói với hắn, cảm xúc của nàng, rồi muốn ra sao thì ra…



Hắn nhìn lên, nàng vẫn đứng đó…khuôn mặt đầy những suy tư…hắn đã bao lần khát khao, mỗi lần ngồi ăn, sẽ được kéo nàng vào lòng…



Cảm nhận có cái gì đó khác lạ so với mọi ngày…liệu nàng có chút cảm

xúc gì với hắn không??? Nếu không, tối qua…ánh mắt đó là ý gì…một là giờ hắn thổ lộ, thành công tốt đẹp…hai là hắn làm nàng sợ chạy mất dép…



-”Tôi có chuyện muốn nói!!!” -”Tôi có chuyện muốn nói!!!”



Hai con người quá đỗi ngây ngô cùng nhau lên tiếng…



-”Em nói trước đi…”



-”Anh nói trước đi…”



Họ cứ đùn đẩy tới khi chuông điện thoại của hắn reo…



Hắn lại đưa nàng đi học. Trong xe, hắn mặc dù rất quan tâm nhưng giọng vẫn cố bình thản:


-”Chặn…chặn gì cơ ạ?”



-”Mày sao vậy, ngại thì cứ nói ra…”. Uyên thêm.



-”Hả, mọi người nói gì tao không hiểu?”



-”Ừ, thì mày vẫn liên lạc được với tao, nhưng em chồng tao gọi cho mày thì máy lại không liên lạc được…”



-”Nếu em không thích có thể nói mà…”



-”Không…không…tao chả biết gì hết…hay là do điện thoại nhỉ, tao gà mờ mấy đồ công nghệ này lắm…”



-”Em thật không làm gì?”



-”Thề…”



-”Được…”



Lân lấy điện thoại của Lan, bấm bấm một lúc, khi gọi thử thấy tín hiệu mới đưa trả…



-”Thôi, thế là chú em không buồn bực ấm ức nữa nhé…”. Đoạn Uyên kéo tay Lan: “Ra ngoài ăn tiệc mừng cháu đi dì…”



**************************



Tâm trạng Trâm Anh hôm nay, phải nói như có đá đè…sự thật khủng khiếp ấy…ước gì cô chưng từng biết…ước gì không bao giờ nghe thấy cuộc nói

chuyện đó…



-”Mẹ, nhân chị đẻ con cùng em đi khám sức khỏe tổng thể trước khi đi du học…”



Bà Lan Anh hơi tái mặt…trước giờ Trâm Anh khám sức khỏe đều là bà đưa đi:



-”Ừ, em bình thường chứ…”



-”Vâng, chỉ có điều…nhóm máu của em là AB…con đã cho làm lại hai lần, vẫn vậy…”



Giọng bà bắt đầu run:



-”Con…con nói linh tinh gì thế…”



-”Mẹ, nếu mẹ không nói thì con hỏi ba vậy…”



-”Đứng lại…Chuyện này, chỉ mẹ con mình biết, đừng nói cho ai…”



Rồi bà từ từ giãi bày…đồng thời van xin Lân trước khi tìm ra em gái thì đừng lộ chuyện này…



Dù mẹ có nói…cô mãi là con của ba mẹ…nhưng làm sao mà con nuôi bằng

được con đẻ…nếu một ngày, đứa con đẻ kia xuất hiện, chẳng phải cô sẽ mất tất cả…



Trốn mọi người, cô chỉ biết thu lu một chỗ, khóc lóc, buồn tủi…cú sốc này quá lớn…trước giờ ba cưng cô như ông trời…nếu ba biết…ba sẽ chẳng

còn là ba của cô, anh cũng không phải là anh của cô…mẹ cũng vậy…tất

cả…tất cả mọi thứ…là cô được hưởng phúc từ một người khác…



Còn mẹ đẻ của cô…sao không cần cô…sao nỡ vứt bỏ…



Trong lúc tâm trạng nặng nề thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, cô ngước lên nhìn, là Việt, sao anh lại xuất hiện ở đây? Trong lòng anh,

có người con gái khác…sao còn để tâm tới cô làm gì???



-”Sao thế cô bé?”



-”Không có gì? Anh sao ở đây?”



-”Thì chúc mừng chị dâu em chứ sao…”



Hai người ngồi một lúc bên ngoài, cho tới khi cô bình tâm mới đi vào nhà.