Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 31 : Một ngày cả chúng tôi

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Buổi sáng, lúc tôi thức giấc, đã không thấy anh bên cạnh…tôi cảm thấy hơi trống trải, nhẹ bước xuống nhà.



Mùi thức ăn thơm tới nhức mũi, tôi đứng dựa vào một góc bếp, chăm chú ngắm anh…quả thật, người tôi yêu, rất là đẹp trai…kiểu này có khi tôi

phải nghiên cứu các phương pháp làm đẹp gấp…không có ngày mất như

chơi!!!



Anh nhìn thấy tôi, người vẫn còn mặc tạp dề, tay cầm chảo, anh đảo

qua, trao tôi nụ hôn phớt, chỉ vài giây thôi, mà tôi cảm giác cả thế

gian như đang dừng lại!



Tôi vào nhà tắm.



Lúc ra, đã thấy bàn ăn bày biện đủ món. Thực ra trước kia, chúng tôi

đều rất lơ là, nhưng không hiểu sao, từ khi quen nhau, bữa sáng lại trở

thành bữa chính.



Tôi kéo ghế ngồi, tay nhón miếng khoai tây chiên, giòn và thơm quá. Anh nhìn tôi, lườm:



-”Không phải thế này…”



-”Sao? Ăn vụng một chút cũng không được à?”



-”Không phải cái đó…”



Anh nói dứt khoát, sau đó kéo tôi về phía mình, về sau mỗi bữa ăn đều là như thế, nhà thì nội thất đầy đủ, nhưng người đàn ông này, tự định

ra điều luật, chúng tôi chỉ được sử dụng một chiếc ghế!



Anh bảo, đấy là việc anh đã muốn được làm, từ rất lâu rồi…Tôi tất nhiên bị câu nói đó làm cho cảm động!



Tôi ngồi trong lòng, anh thì một tay ôm tôi, một tay gắp thức ăn…



-”Vịt…”



-”Hử?”



-”Như thế không thấy khó chịu à?”



-”Em khó chịu?”



Tôi được dùng cả hai tay nên chẳng có gì là không thoải mái cả…



-”Không…anh ý…có nhìn rõ thức ăn không?”



-”Sao? Lo cho anh à?”



Tôi ngượng…dù sao cũng mới công khai yêu nhau, chưa đầy 24 giờ đồng

hồ…vâng, mới chỉ thế thôi…tại sao có thể tình cảm được như vậy cơ chứ???



Tôi gắp một miếng bò, đút cho anh, Vịt rất ngoan, cái gì tôi đút, anh đều mở mồm rất to, sau đó ăn một cách ngon lành!



Việc dọn dẹp nhà cửa hay rửa bát chén không có gì thay đổi so với

trước kia, anh không phải mẫu đàn ông gia trưởng, tôi cũng không ngại

mấy việc đấy, cho nên là, ai làm cũng được…



Ăn xong, anh vẫn đưa tôi đi học như thường lệ.



Có phải là tôi quá quyến rũ hay chăng? Người đàn ông này ngay cả lúc

lái xe cũng phải nắm tay mình, rất chặt. Mỗi lần vào lớp, tôi đều cảm

nhận được sự chần chừ của anh, khi thì một nụ hôn nồng thắm, lúc thì cắn nhẹ vào tai, mân mê đôi bàn tay- vâng, cứ như sắp chia xa cả thế kỉ

ý…thành ra tôi cứ ra khỏi nhà sớm, nhưng lại luôn là người đi học muộn…


Tôi ngái ngủ.



-”Là ai vậy, người yêu cũ của em à?”



Lúc đó tôi không nghe rõ lắm, nên mới ậm ừ…tự nhiên thấy mình bị lay rất mạnh, anh hỏi dồn dập:



-”Là ai, tên gì, kể đi…cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, đẹp trai bằng anh không??? Em còn yêu không? Lý do gì mà lại chia tay?”



Tôi mơ màng tỉnh giấc:



-”Cái gì cơ?”



-”Anh hỏi người yêu cũ của em…”



Ặc, cái tên này, tưởng tượng gì vậy, nhìn bộ dạng của hắn ta, tự nhiên tôi muốn trêu:



-”Cao hơn anh, đẹp trai lắm, chia tay vì một hiểu lầm nhỏ, còn yêu rất nhiều…”



Sau đó tôi vờ không quan tâm, đi ngủ.



Sáng hôm sau, tưởng anh đã quên, không ngờ mặt mũi lại hầm hầm như thế, ăn cơm cũng không như mọi khi, mặc xác tôi ngồi một chỗ…



Nhưng mà tôi không thấy bực…tên này…đáng yêu chết mất…



-”Ngon quá…”



-”Làm sao mà ngon bằng người em yêu nấu được…”



Dỗi đấy…haha…



Tôi im lặng không nói gì. Anh không chịu được, hỏi:



-”Em yêu ai nhiều hơn?”



Muốn cười lắm rồi mà phải nhịn…



-”Em cũng không biết…”



Anh đứng dậy, đôi mắt trừng lên, sau đó bỏ bữa…tên này, sao lại chơi không đẹp thế chứ, biết rõ tôi lo cho cái dạ dầy hắn cơ mà…



Đành xúc bát cơm, đi ra phòng khách…



-”Nào, em đút nào…”



-”Không ăn…cô ra đi…”



-”Thôi mà, không ăn đói chết à…”



-”Tôi đói kệ tôi…cô yêu ai cô cũng không biết, quan tâm làm gì…”



-”Được, mặc xác anh, đã thế tôi bỏ anh quay lại với anh ấy!!!”



Thực ra nói xong tôi cũng hơi hối hận vì đùa dai…Vịt tức lắm, phẫn nộ lắm…



-”Được, cô đi đi…đi thì đừng về nữa, tới đấy mà vui vẻ đi…”



-”Được, anh đừng có thách…”



Thực ra thú vị mà…tôi quay người, trả vờ đi…