Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 34 : Giận quá mất khôn

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


-”Không sao, vết thương trên trán chỉ là ngoài da…chẳng qua là đói quá mệt nên ngất thôi…đợi bệnh nhân tỉnh có thể cho về nhà…”



Út Linh nhìn anh Cả, ánh mắt anh sáng ngời…lúc vào phòng bệnh, anh

nắm tay nó rất chặt, cả khuôn mặt anh áp lên người nó…từng hành

động…từng cử chỉ như từng nhát dao cứa vào tim cô…cô thực sự không

thể…không thể chứng kiến tình trạng đó tiếp tục…Anh cả, anh cả không là

của cô thì cũng không là của ai cả…cô từ từ rời bệnh viện, càng ngày, ý

nghĩ xấu ấy càng thúc đẩy trong đầu…



Nàng tỉnh, cả phòng trắng xóa…hắn đang nắm tay nàng rất chặt, đầu

nàng tự nhiên đau nhức…đúng rồi, nàng đang xuống cầu thang đón hắn…sao

tự nhiên lại ở đây…



-”Tỉnh rồi hả?”



Hắn bỗng bỏ tay nàng ra, giọng rất lạnh lùng…một mình rời khỏi phòng

bệnh, là hắn thực sự không cần nàng nữa sao??? Một giọt nước rơi ra từ

khóe mắt…nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết…



Một lúc sau, hắn quay lại, đợi chai truyền hết, nhẹ nhàng bế nàng ra xe…



Về tới nhà, đặt nàng trên trường kỉ, hắn ngồi ghế đối diện, sự phẫn nộ ngày càng rõ ràng…



Nàng ngày càng buồn, khuôn mặt đẹp như hoa như lệ ủ rũ…



-”Sao cả ngày hôm qua và hôm nay không ăn gì?”



Chán nàng, muốn chia tay thì nói xừ ra, hỏi han làm quái gì…nàng cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại:



-”Không muốn…”



-”Cô biết cô bao nhiêu tuổi rồi không? ”



Nói xong hắn mới giật mình nhỡ lời…



-”TÔI KHÔNG BIẾT!”



-”Cũng lớn bằng từng đấy rồi…bữa ăn của mình, đã biết không thể chịu đói…mà còn NGU thế…”



-”Ừ, tôi là ngu đấy, chỉ có anh là khôn thôi”


Anh bên ngoài, lo đủ thứ việc…nàng ở nhà, chỉ có mỗi chăm sóc bản thân mình, vậy mà còn không làm nổi?



Nàng nhớ lại, anh bảo nàng ăn cơm trước, không ngồi đợi, chẳng phải là lo cho nàng…sao bản thân có thể suy diễn…



Hôm nay, anh nổi nóng, cũng chỉ vì…



Thái củ cà rốt thôi mà tay nàng run rẩy, nàng nức nở…còn thảm thiết hơn hôm qua…



Khẽ mở cửa phòng, hắn đang ngủ, quần áo còn chưa thèm thay…Nàng đặt khay cơm trên bàn, nhẹ nhàng tiến tới…



Hắn quả thật…rất đẹp…



Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời…nàng khẽ đưa tay, vuốt ve từng đường

nét…sau đó, như bị mê hoặc, cánh môi nhẹ nhàng đặt xuống, hôn trộm

hắn…Lúc đầu, nàng chỉ định lướt qua thôi, nhưng cái vị ngọt ngào quyến

rũ ấy, khiến nàng không thể rời…càng lúc càng đắm say…lúc ngẩng đầu lên

thì thấy hắn đang nhìn nàng cười tinh ranh…



Nàng xấu hổ, lấy tay che mặt…



-”Thằng đểu nhà anh…”



-”Cái gì…ai mới là người đểu? Ai là người “bị hại” ở đây hả cô này?”



Nàng không cãi, chợt nhớ chuyện lúc trước, ôm mặt khóc òa lên như đứa trẻ, mếu máo:



-”Vịt…vịt …vịt ơi…em …em…xin..lỗi…”



Hắn thực đã hết giận từ khi nãy rồi…kéo nàng bên mình, người khẽ nhổm dậy, trao nàng nụ hôn nóng bỏng, lưỡi hắn khẽ tách hàm răng trắng xinh, trêu đùa lưỡi nàng…



Một loại cảm xúc mãnh liệt dâng tới, tay hắn theo vô thức, khẽ búng

chiếc cúc áo, nhẹ nhàng luồn qua, chạm nơi đầy đặn…Nụ hôn đi từ cằm, cổ, xuống xương quai xanh, rồi dần dần dừng lại nơi diễm lệ căng mọng…



Tim nàng thổn thức, hơi thở gấp gáp, một lúc…ý thức được sự việc…



-”Vịt…em..em sợ…”



Nhìn sự hoảng hốt trên khuôn mặt, hắn bình tĩnh ra khỏi vùng đất đam mệ, lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc…



-”Em xin lỗi…”



-”Không sao…, cơm kia à, mang đây anh ăn nào…đói quá…”



Nàng nhanh nhẹn ra lấy cơm, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích…



Trước khi ăn, hắn không quên sờ nhẹ lên chỗ gạc băng trên trán, hỏi đầy trìu mến:



-”Còn đau không…anh cũng xin lỗi Ngan nhé…”



-”Hihi, không đau…anh ăn đi nè…cần em đút không…”



Họ nhìn nhau, cười!!!