Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 37 : Tết

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Đợi mãi mà không thấy người yêu lên, hắn sốt ruột xuống bếp…



Gì vậy chứ, con bé đang ngồi thu lu một góc cạnh chiếc tủ lạnh, mặt

thì úp vào đầu gối, ngủ quên dưới đây chắc, Việt khẽ mỉm cười.



Tới gần, thấy người rung nhẹ khác thường, hắn bật đèn lớn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt diễm lệ…



-”Trời, ai bắt nạt bé con đây?”



Nàng vẫn khóc, tức tưởi nức nở…khiến cho hắn, lòng dạ đau xót…



-”Nói đi, đứa nào làm gì Ngan, anh cho nó một trận…”



Một lúc sau, nàng mới cất lời, giọng lạc đi:



-”Vịt…em xin lỗi…”



-”Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói anh nghe xem nào…”



-”Em thật đáng chết, em thật không tốt…em là người yêu tồi…”



Bế tiểu yêu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, bàn tay dịu dàng gỡ những sợi tóc bám dính trên mặt, mũi, anh nựng:



-”Làm sao mà bé con là người yêu tồi được chứ…”



-”Anh không biết đâu…em…em…quên sinh nhật anh…em…em…còn không…có quà tặng anh…”



Nàng nức nở, hắn thì thở phào, hắn lại tưởng chuyện gì nghiêm trọng…



-”Lỗi của anh chứ, tại anh không nói cho em biết sinh nhật của anh…anh thật đáng chết…”



-”Thôi đi…”



Nàng vẫn khôn nguôi, liếc thấy đĩa trên bàn, hắn đoán ra phần nào, một tay bế nàng, tay kia với thìa:



-”Đừng ăn…”



Hắn không nghe nàng nói, làm một mạch hết thứ dung dịch trắng trắng đỏ đỏ:



-”Ngon lắm, anh nhận quà rồi nhé…ôi có người yêu biết làm bánh sướng thật…”



Thấy nàng buồn thiu, hắn nịnh nọt:



-”Hôm nay cũng là Valentine mà, anh cũng đâu có quà gì cho Lan, hòa nhé…”



-”Em xin lỗi…”



-”Ừ, thôi nào…lên ngủ thôi…”



….



Từ phòng tắm bước ra, nàng không mặc áo ngủ giống mọi khi, trên người chỉ cuộn chiếc khăn, hắn tất nhiên…không thể rời mắt…



Nàng càng tới gần, tim hắn càng như muốn rụng ra ngoài…Cuối cùng,

người con gái thẹn thùng dùng tay mở chiếc cặp gài tóc trên đầu, khăn

tắm không được giữ theo phản xạ rơi xuống…cơ thể trắng nuột nà hiện lên

trước mắt, gương mặt ửng hồng khiến người đối diện đơ đứng…



-”Việt….em …em…sẵn sằng…rồi…”



Nơi nam tính đã sớm trỗi dậy, kéo lấy người yêu, chậm rãi lau rồi sấy tóc…. hắn là một người tinh ý…bờ vai nàng đang run lên, hắn biết, và

hắn cũng biết, nàng hôm nay là muốn chuộc lỗi…hắn…thực không muốn lợi

dụng…



-”Xong rồi, ngủ thôi…”



-”Anh…”



Ôm nàng, cơ thể nhỏ bé mát lạnh khiến lòng hắn rực lửa…xem ra, làm

quân tử quả thật không dễ…bờ môi hắn tìm tới môi nàng, quyện chặt, tay

hắn bất giác chạm tới khu rừng bí mật, theo phản xạ, nàng căng thẳng, mồ hôi toát ra như suối, sợ hãi cầm chặt tay anh, …lấy hết sức trấn tĩnh,

hắn thì thầm:


Giọng mấy người đàn ông sôi nổi, không hề để ý rằng… ở trong nhà vệ sinh, cô Út của họ đang khóc thút thít…



*********************



Ngoài đường đông nghịt, nhưng nghe nói có pháo hoa nên nàng nhất định đòi đi xem…hai người chen tới bả cả hơi tai…



-”Hay về đi, em thích hôm nào anh bắn riêng cho em xem…”



-”Thế còn gì là vui, lại tốn kém nữa….xem ở đây mới khí thế…anh xem bao người kìa, thích biết bao….”



-”Ừ…đi…”



Thấy nàng thích, hắn chiều chuộng…khổ nỗi đông quá, nàng thì gầy, hắn cản giác người ta chen phát thôi là bẹp mất…lo sợ gọi…



-”Lan…”



-”Gì anh …”



-”Ngồi lên đây, nhanh lên…”



Nàng ngại, hơi chần chừ, nhưng giờ bắn pháo hoa cũng sắp tới, nhanh

nhẹn ngồi lên bả vai người yêu, hắn chạy rất nhanh…đó là lần đầu tiên

nàng được kiệu…cảm giác hồi hộp hạnh phúc khiến nàng quên béng mất mình

tới đây để xem pháo hoa…tới lúc nổ đùng đùng trên đầu, hắn gọi mới lẩm

bẩm: “Thích lắm…hihi…”



Hết pháo hoa, nàng từ từ tụt xuống…



-”Không thích nữa à?”



-”Thôi, sợ anh mỏi cổ, người yêu cõng em là được rồi…”



Hắn cười trìu mến, nàng thì được bao nhiêu cân mà sợ này sợ nọ???



-”Nặng không anh?”



-”Nặng lắm…”



Nàng đang định nhoài thì bị hắn giữ chặt, hình ảnh phía trước trở nên mờ mịt, cảm giác đầu óc hơi choáng, nàng không bướng nữa, khẽ dụi đầu

vào lưng hắn:



-”Em ngủ chút nhé, khi nào về tới nhà nhớ gọi em dậy đón giao thừa đấy….chúng ta cùng đếm ngược chào năm mới!!!”



-”Nhất định thế…”



-”Anh hứa đấy nhé…”



-”Anh hứa!”



11h55



Nàng vẫn ngủ trong lòng hắn, ngoan ngoãn đáng yêu, nếu không vì lời hứa với nàng, có lẽ hắn cũng không nỡ đánh thức…



-”Lan…dậy thôi…”



-”Bé con, dậy đi nào…”



Lay mãi mà nàng bướng bỉnh không dậy…



-”Sắp sang năm mới rồi…bỏ mặc em giờ…”



-”Chuẩn bị tới giao thừa rồi…không dậy đếm ngược hả…”



Lúc đầu tưởng nàng trêu, hắn giở đủ trò, hôn hít cù cấu…xem con bé gan tới đâu…vậy mà nàng vẫn im lặng, không tỉnh…



Tiếng gọi của hắn ngày một to, mà nàng thì vẫn cứ lặng yên…hắn dần

dần mất kiểm soát, tay chân nàng mềm nhũn, môi trắng bệch, mặt tái xanh… tim hắn như bị đá đè, sợ hãi ôm người yêu phóng như điên dại…



Đêm giao thừa, nhà nhà nâng cốc, mọi người chúc tụng nhau…một nơi nào đó ngoài phòng chờ của bệnh viện, người đàn ông ánh mắt đỏ hoe đứng dựa vào tường đầy bất lực…