Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 39 : Làm vợ anh, em nhé !!!

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Hai ngày qua đi, tên Tùng van sống lạy chết xin thêm thời gian, hắn cũng chẳng còn cách nào, nó là hi vọng duy nhất của Lan…



Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, xoa xoa khuôn mặt tái xanh:



-”Năm ngày rồi đấy cô ạ, cô ngủ sướng nhỉ? ”



-”Không dậy là tôi ăn thịt cô luôn đó…”



-”Á à…cái nhà cô này không sợ à? Dậy mau dậy mau…”



-”Đi mà, xin em đấy…”



-”Độc là do anh sai chế… nếu có chuyện gì xảy ra.. chẳng phải anh giết chết em hay sao???”



Mân mê lòng bàn tay nàng, hắn thấy hắn là tên thối tha nhất…ngày nào

đó, hắn đã hứa, từ nay, không để nàng phải khổ như những gì trên đường

vân này biểu hiện…vậy mà…hắn nói được không làm được…không đáng mặt đàn

ông…



Hắn là người rõ nhất…con chuột đó, 9 ngày…vậy nàng…



Nước mắt trào ra…hắn chưa từng nghĩ có ngày hắn lại yếu đuối tới thế.



Tất cả mọi việc, bây giờ chỉ có thể trông vào phép màu…hắn xưa nay chưa từng cầu nguyện…nhưng bây giờ xem ra cũng rất thành tâm…



Nghe nói, gấp một ngàn con hạc giấy sẽ có một điều ước, hắn cũng làm qua…vậy mà nàng, cứ nằm đó…



Hắn nhớ lắm, nghĩ tới nụ cười của nàng, cái vóc dáng gầy gò lanh lẹ

chạy nhảy, đôi tay này, gói bánh gói giò mới khéo làm sao…hắn thèm ăn đồ nàng nấu, thèm cái vị dung dịch trắng đỏ hôm sinh nhật đó…



Hắn tự dặn mình phải kiên cường…hắn là đàn ông cơ mà…



Nhưng sao tới bữa hắn thấy đắng, cố gắng nhắm mắt ăn chút ít…hắn cũng sợ, hắn mệt quá mà không thức lúc nàng dậy…



Ngày thứ sáu, thứ bảy, thứ tám…với hắn trôi qua như địa ngục…



Phía bên Tùng có đưa qua thử vài lần thuốc, nhưng là vô hiệu…



Tới ngày thứ chín, hắn ngủ thiếp đi…lúc tỉnh giấc, toát mồ hôi vì sợ

hãi, hắn run rẩy đưa tay lên mũi nàng…vẫn cảm nhận hơi thở yếu ớt, hắn

mới nhẹ người một chút…



Tự nhiên hắn bình tĩnh lạ thường…




Hắn mặc áo quần cho người yêu rồi bế nàng ra khỏi nhà…bọn đàn em thấy vậy thì sợ xanh mắt mèo, vội vã đuổi theo…



Chúng thấy đại ca của chúng bế cô gái nhỏ tới phòng công chứng kết

hôn…cũng không hiểu đại ca làm cách nào, một lát sau đi ra đã có tờ giấy xác nhận hôn thú…



Chúng cũng thấy đại ca tới cửa hàng bán nhẫn cưới, lựa hết chiếc này

chiếc kia…đại ca mua một chiếc váy trắng rất đẹp, gương mặt cười cười

nói nói với nhân viên bán hàng…chúng thấy đại ca cười…vậy mà bọn chúng,

nước mắt nước mũi đầm đìa…nhất là Út Linh…lúc này cô mới hiểu, mình

chính là một con quỷ!



……………………….



Căn phòng quen thuộc ngập tràn ánh nến…



Người con gái trên giường mặc bộ váy trắng rất đẹp, đầu nàng đội một

vòng hoa nhỏ… thuần khiết như nàng công chúa ngủ trong rừng…



Người con trai bên cạnh cũng trong bộ vest đen lịch thiệp, chỉnh máy

quay lại giờ phút thiêng liêng đó, hắn quỳ xuống bên giường, cầm lấy tay nàng, trịnh trọng nói:



-”Nghi Lan, em đồng ý lấy anh chứ?”



Căn phòng yên lặng…gió thổi qua làm nến đung đưa lung linh huyền ảo…



-”Em không nói gì tức là đồng ý rồi đúng không? Được…tốt lắm…”



Hắn đeo nhẫn vào cho nàng, thơm nhẹ lên đôi bàn tay gầy gò…



-”Từ nay chúng ta đã trở thành vợ chồng rồi…không gì có thể chia cắt…có anh đây…đừng lo…”



-”Em xem này, tờ giấy này, trên đó đã ghi tên em và tên anh nhé…từ

giờ, chúng ta là gia đình…chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một đại gia

đình…”



-”Em hứa rồi mà…em không thể nhuốt lời…”



-”Anh không cho phép đâu…đằng nào em cũng không trốn được đâu…dù thế nào, giờ em cũng là vợ anh rồi…em đi đâu, anh sẽ theo đấy…”



-”Chúng ta cùng uống rượu giao môi nhé…”



Hắn rót rượu ra hai chiếc ly, một ly hắn cầm, một ly trong tay nàng

do hắn giữ cùng, họ cũng giao ly như bao buổi lễ đính hôn khác, chỉ có
do hắn giữ cùng, họ cũng giao ly như bao buổi lễ đính hôn khác, chỉ có

điều, rượu là do mình chú rể uống…



Hắn nhẹ nhàng bế người con gái vào lòng, bờ môi tìm lấy môi nàng,

trao nụ hôn nồng nàn…Tối đó, hắn đã ngồi như thế, bởi lẽ hắn rất sợ…thời gian chẳng còn bao lâu… ngày thứ mười cuối cùng cũng phải tới…



***************



Trong phòng thí nghiệm, Tùng và Út Linh vò đầu bứt tai…



-”Đây, những thứ mày yêu cầu tao kiếm cả về rồi…”



Hai tiếng sau…vô vọng…



-”Này, mày chế độc kiểu gì mà kinh vậy?”



-”Bằng một loại lá tên khoa học là Yjeopeanh… ”



-”Cái gì cơ…”



-”Thôi đi, nói chị cũng chẳng hiểu…Anh Hai tỉnh chưa?”



-”Tỉnh rồi, nhưng mày không tìm ra thuốc giải độc nhanh là anh ấy cũng không qua khỏi đâu…”



-”Tất cả là chị mà ra còn gì?”



-”Tao biết rồi…nhanh đi, mày phải tra các loại lá kị lá đấy hay giải trừ được độc từ lá đấy chứ?”



-”Biết rồi bà nội ạ…lúc trước nghe lời anh Hai, tôi đã phải tìm lá

độc cực hiếm, làm sao mà không giải được, …mà tôi cũng tra chán rồi…”



-”Mẹ, đưa đây tao xem…”



…..



-”Này, Tùng này…chỗ này nó bảo có mấy loại lá độc nhưng lấy củ của nó ý, có thể giải ngược lại đấy…”



-”Cái đấy ai mà chả biết…nhưng có phải là lá Yjeopeanh đâu?”



-”Mẹ kiếp, mày ngu vãi, cứ làm thử xem, còn nước còn tát…”



Tùng nhìn Linh nghi hoặc, nhưng vẫn làm, dù sao mạng của hắn cũng đang ngàn cân treo sợi tóc rồi…



**********************



Lần tiêm thuốc giải nào thì Việt cũng có tâm trạng hồi hộp như nhau…tính cả lần này nữa thì lần nào cũng thất vọng như nhau…



Một tiếng…hai tiếng…năm tiếng…



Nàng không một phản ứng…



Tùng và Linh ngồi dưới đợi mà lòng như lửa đốt, cuối cùng thì Lan vẫn không nhúc nhích…chúng lo tới mặt trắng bệch…nhưng không hiểu sao, Việt lần này không quát tháo, cũng không chửi mắng, chỉ ra lệnh cho chúng

về…



Có lẽ những ngày đợi chờ dài dằng dặc đã khiến hắn mất dần hi vọng…



Có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất…