Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 55 : Cảm giác là vật thế thân

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


-”Tối anh phải đi dự lễ ra mắt sản phẩm, giờ có vài việc cần xử lý, chắc không qua được, em ở một mình không sao chứ?”



-”Gì vậy? Làm như em trẻ con không bằng, anh cũng ở lì đây bán bánh mấy ngày rồi còn gì?”



-”Không sao thật chứ?”



-”Thật, anh yên tâm, nếu người đó không muốn đem em theo, em sẽ không miễn cưỡng…”



-”Ừ, đừng nghĩ nhiều nhé ”



-”Hôm nay cũng có nơi đặt gần ba trăm bánh size nhỏ, bận lắm, không có thời gian mà nghĩ ý chứ…”



-”Chú ý giữ gìn sức khỏe kẻo mệt”



-”Sở thích mà, không mệt”



…..



-”Alo, cho hỏi chị có phải chủ cửa hàng bánh ngọt Ngan Vịt không ạ?”



-”Đúng, là tôi.”



-”Là thế này, bữa tiệc hôm nay khá quan trọng, chúng tôi hi vọng tất

cả đầu bếp có thể có mặt, nếu khách khứa có thắc mắc về đồ ăn, sẽ có

người giải đáp”



-”Việc này…”



-”Chúng tôi sẽ trả gấp ba”



-”Cũng được…”



Cái làm nàng ấn tượng không phải không gian cũng như sự hoành tráng

của buổi tiệc mà là một mùi hương rất thơm, ngạt ngào…Nhà tổ chức thật

khéo chọn, bộ đầm vàng nhạt góp phần làm toát lên khí chất thanh cao,

bẽn lẽn tiến tới bàn bầy bánh, nàng chọn một góc khuất cho mình…



Thì ra đây là buổi lễ ra mắt nhãn hàng nước hoa, thảo nào thơm vậy.

Người phục vụ tiến lại gần, nàng đưa tay với lấy ly rượu, nhấp một ngụm.



Trước kia khi anh ở bên, nàng hiếm khi uống, cái thứ này có gì là

ngon. Giờ anh đi xa, lại cảm nhận khác hẳn, thứ quỷ quái này, sau khi

trôi vào ruột, đầu óc, mặt mũi đều nóng lên, có thể khiến nỗi đau tan đi rất nhanh.



-”Lan!”



-”Anh Lân”



Hai người trợn tròn ngạc nhiên.



-”Em làm gì ở đây?”/”Anh làm gì ở đây?”



-”Em…bánh ở bữa tiệc này là em phụ trách…”



-”À, tập đoàn này liên kết với bọn anh phân phối nước hoa cao cấp.”



Lân giải thích, chợt cảm thấy thật có duyên…lẽ nào, anh với nàng, là

ông trời sắp đặt. Hôm nay không gặp nàng, thấy người bứt rứt khó chịu,

giờ có thể thoải mái trò chuyện rồi.


Cốc…cốc…



-”Mời vào…”



Nói với ngữ điệu dửng dưng nhất có thể, nhưng người con gái càng tiến lại gần, anh càng run rẩy, hồi hộp.



Hơi men làm nàng choáng váng, hình ảnh người trước mặt mờ mờ ảo ảo.



-”Tôi…tôi tới lấy tiền công…”



Anh kí vào một tờ giấy hình chữ nhật rồi đưa nàng.



-”Con số, tùy cô viết”



-”Cám ơn”



Nàng định quay người đi thì ai đó gọi lại bằng giọng giễu cợt.



-”Cỏ còn chưa xanh mộ, có người đã bán đứng chồng mình, đêm thì ra

cầu ôm ấp với người khác, giữa đám đông thì công khai hôn nhau, lúc đầu

còn tưởng thanh cao thế nào…”



-”ANH…ANH…”



Nếu là lúc tỉnh táo thì nàng cũng không ngại cho tên đó vài quả đấm, tiếc là người nàng thật sự khó chịu, đầu óc quay cuồng.



Nàng im lặng, cố gắng bước chân ra khỏi, người đàn ông đó nhanh hơn, anh ta giữ nàng lại…



-”Tới một câu thanh minh cũng không có, xem ra thực như tôi nghĩ”



Giọng điệu người này, cái bực tức đó, nàng thấy quen lắm…Nàng bị anh

kéo lại gần, áo sơ mi đen mở hai cúc hiện lên khuôn ngực rắn ròi, đẹp

tới mê người, nhưng cái làm nàng chú ý lại là một việc khác…



Tim nàng đập rất mạnh, cảm giác tai nóng bừng, nhanh nhẹn cởi từng

chiếc cúc của người đối diện, vết chàm dần dần hiện ra rất rõ rệt, nàng

bất giác mân mê nó…



Tú không hiểu sao, anh không làm cách nào kháng cự nổi, anh biết, anh thế này là khốn nạn, nhưng cảm giác nàng chạm vào da thịt, khiến anh

toàn thân cứng đờ.



Bất chấp tội lỗi, anh nhìn nàng trìu mến; nàng cũng ngước lên, ánh mắt này….Việt…Việt của nàng, anh ấy đã trở lại…



Nức nở từng tiếng, nàng khóc, mếu máo:



-”Việt ơi cuối cùng anh cũng về rồi, cuối cùng em cũng đợi được tới ngày này rồi…em nhớ anh lắm, anh biết không?”



-”Anh ơi, em trách oan anh rồi, em trách anh không mang em theo, thực sự là vì anh sẽ về đúng không?”



Bàn tay nàng vuốt ve khuôn mặt đó:



-”Em nhớ anh lắm, anh về là tốt rồi…”



Kiễng chân, trao anh nụ hôn cháy bỏng, cảm xúc khi là vật thế thân

quả khó chịu, đang định nói với nàng:”Tôi là Tú, Việt của cô đã mất

rồi…” thì cái người nhỏ bé ấy mềm nhũn ngay tròng vòng tay anh.



Khoác cho nàng chiếc áo vest, Tú thở dài …Rốt cuộc là em đã uống bao nhiêu?