Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 57 : Người vô ý, người cố tình

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Cố gắng, cố gắng nghĩ ra cái gì đó, mà thật khó khăn, rốt cuộc, Tú cất chiếc điện thoại vào túi, rửa mặt mũi cho tỉnh táo.



Anh quay lại, sờ lên trán nàng, đỡ đỡ nhưng vẫn còn sốt.



Anh lại tự thắc mắc, anh còn cảm thấy đau lòng như này, vậy đứa em

đó, hắn thấy ra sao khi phải bỏ lại người vợ yêu dấu của nó như thế?



Vì sao hắn đột ngồi rời đi? Hắn vẫn còn trẻ mà.



Cuộc đời quả không hoàn hảo, cho nên thứ gì hoàn hảo quá thường sẽ tan biến rất nhanh, cũng như tình yêu của họ vậy.



Nắm lấy tay nàng, anh biết là không đúng, nhưng anh muốn làm thế.



Từ từ thơm lên từng ngón tay, hương vị này rất quen, lẽ nào…trước kia anh từng gặp nàng, từng làm như thế…



Tim anh như lạc một nhịp, cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng

chui vào, vụng trộm ôm lấy nàng, hít lại mùi thơm trên cổ nàng, Tuyết

Nhi sẽ căm hận anh, Việt trên kia cũng không tha cho anh, nhưng anh vẫn

muốn liều mình…vì cái cảm giác này, không khác một liều thuốc mê khiến

anh thèm thuồng.



Vuốt ve khuôn mặt bé xinh, miên man trên những sợi tóc, lòng anh nôn nao tới khó tả…cả vũ trụ như dừng lại ở giây phút đó.



Điện thoại kêu khiến Tú hoàng hồn.



-”Tú, tôi đang ở dưới nhà cậu, cho tôi vào một chút được không?”



-”Được, dì đợi con năm phút!”







Mẹ Tuyết Nhi cầm chén trà nghi ngút, phong cách thưởng thức quả không giống những người phụ nữ tầm thường.



-”Tôi nói thẳng nhé, tôi và mẹ cậu là tình cảm đặc biệt, từ khi mẹ

cậu mất, tôi luôn chăm sóc yêu thương cậu không khác gì con đẻ.”



-”Con biết”



Tú nói lịch sự, anh nghe trợ lý kể chuyện thì đúng là có việc như thế.



-”Tôi giờ chưa từng nhờ cậu làm gì, nay mở miệng, nhờ cậu nếu nể mặt người dì này thì cắt đứt với Tuyết Nhi đi!”



-”Con…con…”



-”Sao, đừng có nói yêu nó nên không chia tay được nhé? Vậy cái thứ trên phòng ngủ của cậu là gì? ”



-”Dì cho người theo dõi con? ”



-”Chỉ là tình cờ thôi, cậu có dám nói không có tình cảm gì với đứa đó không? ”



Tú muốn mở miệng, nói nàng chỉ là em dâu…nhưng lại cảm giác rất ngượng miệng…Dì đã nhanh chóng phủ đầu:



-”Vậy đi, làm như lời tôi nói!”



Đợi khi dì về, anh ngồi rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, không muốn lừa dối Tuyết Nhi, cũng không muốn lừa dối chính mình, anh nhắn


-”Hết đau…”



Anh véo nhẹ má nàng âu yếm.



-”Hì hì…Việt ơi em phải truyền tới khi nào?”



-”Tới lúc khỏi ốm thôi, chịu khó nhé…”



-”Vâng…”



Nàng ăn hết hai bát cháo một cách ngon lành, sau đó nũng nịu.



-”Việt ơi, em ăn no rồi, anh thưởng em đi…”



-”Thưởng gì cô bé?”



-”Cắn em, cắn em đau vào, em sợ em đang mơ mất…”



Tú nhìn nàng, trên đời có thể có người đáng yêu hơn không? Tên Việt đó, thật có phúc …



…..



Nhận được tin nhắn của Tú, Tuyết Nhi chạy thẳng tới công ty. Được tin anh không đi làm, lại vội vàng về nhà. Cũng may mật khẩu vào cổng nhà

anh chưa đổi.



Bước qua từng bậc cầu thang, cô run lắm, cô biết, anh nhắn tin chia

tay cũng vì má thôi, cô nên giải thích, nên thuyết phục với anh như nào

đây?



Vậy mà, trước cửa phòng, cái mà cô được chứng kiến lại là cảnh anh

đang cầm tay một người con gái khác, hôn từng chút, từng chút… ánh mắt

trìu mến chan chứa yêu thương.



Cả người cô bàng hoàng, sốc tới mức cứ đứng chết sững ở đó…



Mất một lúc, cô mới bật lên từng câu đay nghiến:



-”HOÀNG TÚ, TÊN KHỐN NẠN nhà anh!!!”



Căn phòng bị phá đi sự tĩnh lặng, Nhi vội vã chạy đi trong đau đớn.



Lan nghe vậy cũng thất kinh…



-”Anh…”



Cả người nàng run rẩy, trong đầu không nghĩ được nhiều, chỉ biết nàng cần phải thoát khỏi đây, càng sớm càng tốt.



-”Nghe anh giải thích…”



-”Tránh ra, CÚT”



Nàng vùng vẫy khỏi anh, cũng không để ý kim truyền đâm qua đâm lại, máu đỏ chảy từng giọt, cả bình truyền cũng vỡ tan.