Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 74 :

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Ba tôi nói từ tuần trước rồi, ba phải đi công tác ngoại tỉnh hai ngày.



Mọi lần ba đi mẹ hay càu nhàu lắm cơ, nhưng lần này mẹ chỉ gật đầu.



Xong, sáng nay ba đi, một lúc mẹ dặn dò vú nuôi cái gì đó, rồi cũng đi mất!



Cả nhà anh chị đi học hết, chỉ còn tôi và em Nhái!



Chúng tôi đang chơi cùng vú nuôi thì dì Linh cùng bác Uyên tới chơi.



Dì và bác cùng đồng thanh hỏi tôi.



-”Mẹ con đâu?”-”Ba con đâu?”



Tôi ngơ ngác, sau cũng lễ phép trả lời:



-”Dạ, ba con đi công tác, mẹ con…mẹ con….”



Tôi chẳng biết mẹ đi đâu nữa, bác Uyên bảo dì:



-”Chị phải vào đây gấp, nghe Lan nói, nó có một cái u lành ở lưng,

lâu rồi, cũng không nguy hiểm nên nó sẽ tự đi cắt, có lẽ không nói với

Việt, nhưng chị vẫn lo…”



Dì tôi sốc nặng.



-”Trời đất, em cũng vừa nghe Hai nói, đại ca cũng đi làm tiểu phẫu

nhỏ với vết sẹo ở chân do lần trước tai nạn để lại, vì nhỏ thôi nên cũng không nói cho chị cả…”



-”Hả, vợ chồng nhà này…thế Việt nó làm ở đâu em?”



-”Ở bệnh viện Đại Cường chị ạ!”



-”Ặc, con Lan cũng làm ở đó, vợ chồng nhà này, hâm rồi!”



Dì và bác nói gì đó, sau đó cho tôi và em Nhái theo.



Tới nơi, chúng tôi vào phòng thăm ba trước, con Nhái thấy ba mặc áo quần bệnh viện thì khóc lóc, ba tôi bế nó lên an ủi:



-”Ngoan nào, chỉ là tiểu phẫu thôi, ba vào tý rồi ra ngay mà…”



Đoạn, ba tôi dặn mọi người đừng nói gì với mẹ.



Sau, sợ con Nhái không giữ mồm giữ miệng, chỉ tôi và bác vào thăm mẹ, dì Linh ôm Nhái đi chơi.



Thấy mẹ tôi nằm, chuẩn bị đợi bác sĩ đưa vào phòng, tôi sợ lắm, mẹ
-”Khốn khiếp, cả một cái u đấy, cô làm như đi chợ không bằng, nhỡ làm sao thì sao, nhỡ người ta khám nhầm, là u ác tính thì sao, cắt đi nguy

hiểm chết, rồi nhỡ phẫu thuật sơ sảy, nhiễm trùng thì sao, rồi ngộ nhỡ

bác sĩ tiêm nhầm thuốc…lúc đó tôi phải làm sao…”



Ba tôi vừa tưởng tượng, mắt đã rơm rớm, mẹ tôi không những không thương, còn hét toáng:



-”Cái này tôi phải hỏi anh mới đúng đấy!”



Đoạn, ba mẹ tôi mỗi người quay một góc.



Tầm nửa tiếng sau, mẹ tôi khó chịu, quát:



-”Về giường của anh đi!”



Ba tôi cáu:



-”Tôi đau chân, cô thích thì sang đấy mà nằm”



Mẹ tôi đang định loạng quạng vùng sang, thế là trúng kế ba tôi rồi, tôi biết ngay mà, lại bị ba ôm gọn thế kia.



Ba tôi thơm mẹ tôi.



Ba tôi hôn vào miệng mẹ.



Ba tôi là đồ ích kỉ. Chúng tôi muốn hôn, đều phải đợi lúc ba không có nhà, nhiều lúc, tôi ghét ba.



Đang yên đang lành, thì con Nhái khóc oang oang, tôi ngó xuống, hóa ra nó cũng đang xem trộm như tôi.



Ba mẹ tôi giật mình, hai vị đại nhân truyền chúng tôi vào.



Mẹ tôi bế Nhái, nịnh nọt:



-”Sao lại đứng ngoài đấy, bác đưa con tới à, sao lại khóc, mẹ thương…”



Nó mếu máo:



-”Ba ác độc…”



Ba tôi giật mình.



-”Sao ba lại ác độc, Nhái sao vậy?”



Nó vẫn kiên quyết, nhìn ba tôi đầy thù hận:



-”Ba nhé, ba mắng mẹ xong ba cởi áo mẹ, mẹ đang ốm mà ba cởi áo mẹ thế mẹ cảm lạnh thì sao? Huhu…”



Tôi bụm miệng cười, thực ra, lần đầu tiên, rình trộm ba mẹ tôi cũng

có thắc mắc y như nó đấy, nhưng anh Gà con đã giải thích cho tôi hiểu.



Tôi đành làm đứa con ngoan, dỗ dành em:



-”Nhái, ngoan nào, ba cởi áo mẹ là ba yêu thương mẹ đấy!”



Chả hiểu sao cả ba mẹ tôi đều đỏ bừng mặt, tôi nói có gì sai à, chính anh tôi nói, ba làm vây là thể hiện ba yêu mẹ mà!



Ba tôi đứng dậy, mỗi tay một đứa, xách chúng tôi quẳng ra ngoài, khóa chặt cửa. Tôi thì thấy oan ức cực kì, còn con Nhái vẫn to mồm:



-”Ba, ba không được bắt nạt mẹ nữa…mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ tìm người tới cứu mẹ…”



Một lúc sau, chú Cẩm tới đón chúng tôi về nhà!