Vẽ Mắt

Chương 4 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


“Khấu Quân Khiêm dậy mau!”



Bả vai bị lắc vài cái Khấu Quân Khiêm mới từ trong giấc mơ dần dần tỉnh

lại. Anh giơ tay với tới đồng hồ báo thức ở đầu giường, liếc mắt một cái ---- 7h30



“Vẫn sớm mà!” quẳng đồng hồ sang một bên, anh vùi đầu vào trong chăn tiếp tục ngủ.



“Nếu anh còn muốn tán gái thì nhanh chóng dậy ngay cho tôi!“ Khúc Hải Tần

nhân lúc anh còn đang mơ mơ màng màng vội vàng nhét quần áo vào trong

lòng anh “Mau thay quần áo đi tìm Diệp Dung Hoa.”



Rốt cuộc Khấu Quân Khiêm cũng thanh tỉnh “Bây giờ sao?”



“Nếu muốn cô ấy nhìn anh với con mắt khác thì phải nắm lấy cơ hội, nhanh lên một chút đi!”



Khấu Quân Khiêm không hiểu đầu đuôi gì, tuy nhiên vẫn tùy ý để cô sắp xếp.

Trước khi bị đẩy ra khỏi cửa cô không quên rặn dò “Chỗ rẽ trạm xe bus,

nhớ kỹ đấy!”



Nhưng cửa hàng bánh bao Sơn Đông đâu có ở chỗ đó,….



Tuy Khâu Quân Khiêm không hiểu nhưng vẫn nghe theo chỉ thị của cô nhanh

chóng đi đến trạm xe bus. Rốt cuộc cũng vỡ lẽ. Nơi đó có bốn, năm tên

nhóc tuổi cũng không lớn lắm, chắc là học sinh trung học đang đứng chờ

xe bus, do nhàm chán chúng bắt con chó hoang ven đường làm trò tiêu

khiển.Chúng dùng dây thừng trói con chó lại để nó không thể bỏ trốn được sau đó mỗi đứa thi nhau nhặt sỏi ném vào người nó. Con chó nhỏ đáng

thương liều mạng né tránh kêu ai ái nhưng bọn chúng vẫn cười ha ha.



Có còn là người nữa không?



Khấu Quân Khiêm tức giận vừa định đi đến thì thấy Diệp Dung Hoa chạy ra ngăn cản nhưng chẳng những không hiệu quả mà còn bị bọn nhóc chế nhạo.



“Em gái à! Tuy có hơi già một chút nhưng nhìn cũng không đến nỗi nào, bọn anh miễn cưỡng có thể mời em đi uống cà phê”



Khấu Quân Khiêm nghe xong lửa bốc lên đầu ngay tức khắc.Nữ thần của anh sao có thể tùy tiện bị trêu đùa như vậy?



Em gái! Bọn nhóc con này!



“Thằng ranh muốn chết à!” Khấu Quân Khiêm nhanh chóng đi tới vốn định ra oai

làm anh hùng cứu mỹ nhân nào ngờ vừa nhìn thấy anh bọn nhóc đã bỏ chạy

toán loạn.



Thật là! Anh đáng sợ như vậy sao?



“Không có..” một đứa chạy chậm nhất bị anh nhấc cổ áo thấy anh hỏi liền mếu máo trả lời.



Người đàn ông sống ở phố Khởi Tình này thật đáng sợ! thực đáng sợ! dáng người anh ta cường tráng, cơ bắp lại đầy người, nếu cho chúng một đấm chắc

không sống nổi. Hơn nữa thường thấy tiếng anh ta gầm rú ngoài ban

công,tính tình có vẻ rất xấu xa, suốt ngày đuổi theo động vật lấy nỗi
Ban

đầu do quen sống một mình đột nhiên có người khác xâm phạm lãnh địa của

mình anh không tránh khỏi bài xích nhưng sau một thời gian quen với sự

tồn tại của cô anh bắt đầu cảm thấy có người làm bạn, lúc nhàm chán còn

có thể nói chuyện cũng không tồi.



“Đúng..không sai,phiền anh chờ chút”



Anh vừa đi ra thấy cô quay đầu nhắc nhở



“128 ngàn, anh ra thanh toán với người giao hàng đi”



“Được.” anh ngoan ngoãn mang ví ra trả tiền, ký nhận rồi bê thùng giấy vào cửa



“Cô mua cái gì vậy?” mua đồ trên mạng quả thật tiện lợi không cần bước chân ra khỏi cửa vẫn có thể mua sắm. Từ khi cô phát hiện ra lạc thú này, cứ

hễ rảnh rỗi là lại lên mạng dạo một vòng. Khi thì mua đồ dùng, khi thì

mua thức ăn. Tuy rằng bản thân không ăn được nhưng lại thích nhìn anh

ăn, hỏi anh mùi vị thế nào, sau đó liền vui vẻ thoả mãn. Nhờ phúc của cô anh thực sự có lộc ăn uống, được nếm thử không ít đặc sản địa phương,

không còn phải suy nghĩ xem ba bữa ăn gì như trước đây nữa. Mặt khác cô

cũng thích trang trí nhà cửa, mỗi lần phát minh ra gì hay đều đắc ý gọi

anh đến xem. Anh không thể tin nhà mình cũng có lúc trở nên đẹp đẽ như

vậy.



“Sách.” cô đáp sau đó bắt đầu mở hộp giấy.



“Cô đọc sách?”



“Không phải tôi mà là anh” cô nhấc mấy quyển sách ra sau đó ném một quyển về phía anh.



“Tôi?” cúi đầu nhìn tiêu đề nào là “Yêu trẻ như yêu bản thân”, “Hiệu ứng Mozza nhi đồng” đều là sách tâm lý giáo dục trẻ con, anh xem làm gì? Đến bạn

gái còn chưa có nữa là mơ tưởng đến việc có con?



“Anh hãy xem hết toàn bộ đi. Diệp Dung Hoa là giáo viên mầm non, muốn theo đuổi cô ấy

trước hết anh phải tìm hiểu hoàn cảnh của cô ấy, sở thích của cô ấy. Xem cô ấy thích cái gì, quen thuộc với cái gì, hứng thú với lĩnh vực nào,

lần sau gặp mặt mới có chuyện để tán gẫu.” có chung đề tài mới có thể

nhanh chóng trở nên quen thuộc, quan hệ hai người sẽ nhảy vọt.



Nói cũng đúng! Nhưng có phải cô hành động hơi nhanh hay không? Anh căn bản còn chưa nghĩ tới chuyện đó.



“Cô mua lúc nào vậy?”



“Ngay khi anh ra ngoài cứu cún con”



Sớm vậy sao? Anh còn cho rằng cô mải ngồi chơi game trên máy tính không ngờ trước khi anh trở về cô đã đang chuẩn bị bước tiếp theo?



“Sao cô biết nó có tác dụng với tôi? Tôi thấy mỗi lần gặp mặt cô ấy không có vẻ gì muốn tán gẫu cùng tôi” thái độ của cô không hẳn là lạnh nhạt nhưng

vẫn giữ khoảng cách nhất định căn bản không có cơ hội tán gẫu.