Vẽ Mắt

Chương 6 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Lúc anh về nhà đã là 10h tối.



Bước chân vào phòng khách,đèn đã bật sẵn,Khúc Hải Tần đang cuộn thân mình

mảnh khảnh trên sofa đơn độc ngủ,trên tay vẫn cầm quyển “Yêu trẻ như yêu chính mình” trong nháy mắt đáy lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc khó

tả.Trước khi đi rõ ràng đã nói với cô chỉ đi hai tiếng đồng hồ nhưng vừa gặp được Diệp Dung Hoa anh lại quên sạch,bỏ mặc cô ở nhà chờ cửa,anh

cảm thấy hành vi của mình thật chẳng khác gì trọng sắc quên bạn.Anh

buông đồ trên tay nhẹ nhàng tiến về phía cô,đang định giang tay ôm cô

trở về giường ngủ thì cún con đã nhanh chân hơn một bước.Nó chạy lại cọ

cọ vào trong lòng cô.Cô bị quấy nhiễu tỉnh dậy ngẩng đầu hỏi



“Anh về rồi đấy à?”



Không biết vì sao trong lòng Khấu Quân Khiêm có chút thất vọng thu tay về.Cô ôm lấy cún con xem xét kĩ lưỡng rồi hỏi



“Anh đưa nó đi khám bác sĩ,tình hình thế nào?”



“Rất tốt! Bác sĩ nói không có gì đáng ngại,đợi nó khỏe lại chúng ta sẽ nhận nuôi nó,cô cũng sẽ có bạn chơi cùng”



“Mày thích không Tiểu Tần anh ấy đồng ý nhận nuôi mày này” Khúc Hải Tần cưng chiều cọ cọ mặt vào cún con.



“…” không hiểu cô nghĩ gì mà lấy tên mình đem đặt cho chó.Mỗi lần nghe cô gọi anh đều cảm thấy hoang mang.



“Tôi…” anh cảm thấy mình nên giải thích một chút,ngập ngừng anh lần nữa mở

miệng “Tôi trên đường gặp được Diệp Dung Hoa cho nên…”



“ vậy thì

tốt!” cô lười biếng tựa vào ghế sofa “Có thể đi đến giờ này mới về chứng tỏ tiến triển hoàn toàn thuận lợi.Cô ấy đã bắt đầu để ý tới anh rồi”



“Chúng tôi còn nói chuyện rất nhiều” anh cơ hồ còn đem tất cả chuyện ngu ngốc

hồi bé kể ra hết rồi “Cô ấy còn chủ động mời tôi đi xem ca nhạc đến bây

giờ tôi vẫn còn cảm thấy không chân thực”



Tình nhân trong mộng

của anh tựa như bức họa kia mong muốn chạm đến mà không thể tới gần.Kết

quả người trong tranh đi ra mà người tình trong mộng nay cũng có thể tới gần…anh nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi,có khi nào sau khi ngủ một

giấc thức dậy tất cả chỉ là mộng tưởng của anh thôi đấy chứ?



“Sao lại không chân thật!cô ấy chẳng những tiếp cận anh,còn có thể trở thành bạn gái anh,gả cho anh,cùng anh xây dựng gia đình.Tôi nhất định sẽ giúp anh thực hiện được điều đó”



“Vậy tôi có thể giúp gì cho cô?” cô vì anh làm nhiều như vậy trong lòng anh cảm thấy rất băn khoăn.


tôi giúp chuyện gì” làm sao bây h? một bức vẽ vô khuyết như vậy anh biết bổ sung ở đâu đây?



Khấu Quân Khiêm nghĩ nát óc cũng không tìm

đấy vấn đề nằm ở đâu.Bốn bề đều tĩnh lặng anh gấp đến độ vã mồ hôi

lạnh,cô rốt cuộc không phát ra âm thanh nào nữa.



“Hải Tần?” anh gõ gõ bản vẽ “Cô không sao chứ?lên tiếng được không?”



Cô không hề đáp lại giống như chưa từng xuất hiện.Bức vẽ giờ đây không còn sức sống mà chỉ như một bức chân dung tầm thường.Trong không gian tĩnh

lặng chỉ có anh,chỉ còn lại mình anh.Anh biết cô vẫn ở đây nhưng anh

không thể nhìn thấy,cô cũng không có cách nào báo hiệu cho anh biết.Làm

sao bh? Nên làm cái gì bh? Nếu cô không thể nhập vào bức vẽ vậy anh nên

làm thế nào để cô lại tiếp tục xuất hiện?



Đúng rồi! cô Tôn xinh đẹp!



Tuy rằng anh không cảm thấy một cô gái mới 20 tuổi đầu có thể làm được điều gì nhưng Lâm Giang vẫn thường nhắc đến cô ta hơn nữa còn có vẻ rất sùng bái.“Nỉ Nỉ rất lợi hại không có chuyện gì mà cô ấy không làm được” anh

ta luôn luôn nói như vậy.Nếu Lâm Giang đã nói thế. Được! anh sẽ tạm thời tin một lần.



“Chờ tôi,không được biến mất biết không? Tôi sẽ

nghĩ biện pháp” anh thậm chí đến chìa khóa cũng quên không mang trực

tiếp lao ra cửa đến tìm Tôn Y Nỉ ở cuối ngõ.



“Hi!! anh tìm tôi?”



“…” cách cửa nhà cô còn khoảng mấy mét anh ngạc nhiên ngẩng đầu thấy một cô gái đang ngồi trên bờ tường “Cô trên đó làm gì vậy?”



“Ngắm trăng! nơi này cách ánh trăng có vẻ gần”



Có cách nói như vậy sao?



“Cô quên chìa khóa nên mới phải trèo tường đúng không?”



“Chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy,hay là anh biểu diễn cho tôi xem” không cần cô chính mình biểu diễn.



“…” cái con phố này quả thực ngoại trừ Lâm Giang ai ai đều rất độc mồm độc miệng.



Không có tâm trạng cùng cô so đo Khấu Quân Khiêm vội hỏi “Cô có biết không….chuyện kia….”



“Biết” cô lười nhác trả lời