Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 106 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Lần này Phương Sơ Dương đi là cả mấy ngày, trong lúc đó thì không có tin tức gì.



Địch Thần có chút lo lắng, không hiểu ở Ngũ Đồng thì có chuyện gì quan trọng đến độ cần phải điều Phương Sơ Dương què một cánh tay đi. Nhưng cũng không thể tuỳ tiện gọi điện thoại qua hỏi, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi Tiểu Trần tới điều tra chuyện sát thủ.



"Vốn em muốn đi với đội phó, nhưng đội trưởng không cho." Trần Chiếu Huy cũng không rõ ràng nhiệm vụ là gì, chỉ là muốn đi với đội phó.



Địch Thần cẩn thận nhìn mặt của Trần Thành Thật: "Tiểu Trần, cậu nói thật với anh, có phải Phương Sơ Dương nhà tụi anh bị trong đội xa lánh không?"



Tiểu Trần sợ tới lắp bắp: "Xa lánh? Ai dám xa lánh đội phó chứ, anh Thần, sao anh lại nghĩ vậy?"



Địch Thần bổ trái táo đã gọt xong thành hai phần, một nửa đưa cho Cao Vũ Sanh, nửa còn lại thì cho Tiểu Trần: "Cái tính tình chó gặm của nó ấy, không bị xa lánh mới là kỳ."



Câu này Tiểu Trần cũng không dám nhận.



"À, hôm đó cậu đụng trúng quản lý Triệu ở cổng, sao lại đánh anh ta?" Địch Thần dùng cùi chỏ đẩy Trần Chiếu Huy đang im lặng ăn táo một cái.



Động tác ăn táo của Tiểu Trần dừng một chút, cũng không ngẩng đầu, chỉ rũ đầu nói: "Anh ta làm chuyện không nên làm."



Địch Thần hơi nhướng mày: "Cái gì mà không nên làm, anh ta xực chỗ nào của cậu à?"



Người thành thật không hiểu được ý của Thần 3D, mặt ngơ ngác ngẩng đầu: "Sao?"



Cao Vũ Sanh mím môi cười, dùng ngón tay chọt chọt Địch Thần đang nói bậy trêu bạn nhỏ. Địch Thần bị chọt trúng chỗ thịt ngứa, không chịu được uốn éo người, nắm đầu ngón tay đang tác quái kia lại.



Đợi Tiểu Trần đi rồi, Địch Thần cầm quả táo đã gọt vỏ gặm hai cái, suy nghĩ điều gì đó.
Cao Vũ Sanh nhíu mày, một chút cũng không muốn làm hàng xóm với cô chị hai này: "Chỗ này là bệnh viện."



"Đương nhiên là tôi biết, nhưng cảnh sát nói số người trong đồn có hạn, chỉ có thể bảo vệ mỗi khu vực này." Rõ ràng Cao Văn Tranh đã nói chuyện với cảnh sát.



Địch Thần cười xuỳ một tiếng: "Cao tiểu thư, tuy rằng tôi thật sự rất lợi hại, là vệ sĩ kim bài, chưa từng thất thủ lần nào. Nhưng mà tôi cũng chỉ có thể bảo vệ một người, cô có ở sát vách thì cũng chẳng dùng được gì đâu."



Nói xong, cũng không đợi Cao Văn Tranh đáp lại, cúi đầu kề tai nói nhỏ với Cao Vũ Sanh, nhưng mà âm lượng nho nhỏ này nói tới Địch Mông Mông đang lau xe đằng sau sô pha cũng có thể nghe được: "Chỉ nghe nói qua ké WiFi, ké cơm, chưa bao giờ nghe tới ké vệ sĩ."



Mặt Cao Văn Tranh đỏ lên trong nháy mắt, cô đúng là có ý tính ké vệ sĩ. Đám người dùng giá cao để mướn kia chẳng dùng được gì, nhưng mà vệ sĩ này của Cao Vũ Sanh, đã mấy lần có thể cứu được mạng hắn từ dưới lưỡi dao của sát thủ, cũng không để cho hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.



"Bớt dán vàng lên mặt mình đi, tôi có mướn bốn vệ sĩ, không cần dùng tới anh đâu. Đừng nghĩ là bản lĩnh của mình giỏi thì ngon, bản lĩnh của đối phương cũng cao lắm, cẩn thận ngày nào đó dịch truyền từ đường glucose lại biến thành paraquat (3)."



(3) Paraquat: là một loại hoá chất độc có trong thuốc diệt cỏ.



Địch Thần nghe nói như thế, vui vẻ: "Cao tiểu thư khoan hẵng lo, ghen tức sẽ khiến cho mặt mình xấu đi đó. Không chiếm được tôi cũng đừng có rủa nhau thế chứ. Thế này đi, để tôi bày cho cô cách này, bảo đảm sát thủ sẽ không làm hại được tới cô."



"Cách gì?" Sau khi Cao Văn Tranh nghe được nửa câu, tạm thời không tính toán việc Địch Thần nói mặt cô xấu, hồi hộp nghiêng người qua nghe.



Địch Thần nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Cô đi tự thú đi, thừa nhận là cô mướn người giết em trai mình, sát thủ đó là đàn ông, hắn không vào được phòng giam cho phụ nữ đâu."



"Phụt ——" Cao Vũ Sanh mới vừa uống một hớp trà, bỗng nhiên bị sặc.



/Hết chương 106/



Cực Phẩm: Quà lễ Va-lung-tung năm nay. Mình đang beta "Dior tiên sinh", truyện này thì khi nào hoàn sẽ beta luôn một lần. Mình lại có nhiều bài tập rồi. Tiến độ đăng truyện sẽ chậm lại.