Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 119 :
Ngày đăng: 12:27 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Địch Thần sinh ra một loại bực mình "Quả nhiên là thế": "Anh biết mà, chẳng có câu nào của tên khốn khiếp này là thật cả."
Hôm qua thì bày ra bộ dáng cha hiền, tha thiết mong chờ muốn nhận Mông Mông, còn nói sẽ biểu hiện tốt một chút. Thế mà mới hôm sau đã cuốn gói chẳng thấy đâu nữa.
"Cũng không thể trách anh ta, dù sao em cũng là kẻ thù." Cao Vũ Sanh có thể hiểu được.
Đứng ở vị trí của Triệu Tử An, bại lộ thân phận và kế hoạch trước mặt kẻ thù, chính là thêm một lần nguy hiểm sẽ bị nhốt vào nhà trọ đen lần nữa. Coi như Cao Vũ Sanh và cha mình không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là cha con, bán Triệu Bân đi nói không chừng có thể đối được quyền kế thừa gia sản hàng tỉ.
Địch Thần bĩu môi: "Nói như vậy, chính là lỗi của anh?"
Cao Vũ Sanh thấy anh không vui, lập tức nói: "Đương nhiên là không phải, sao ca ca lại có thể sai được, là em không bàn xong điều kiện với Triệu Bân."
Giải thích thì xong rồi, nhưng Triệu Bân chạy nhanh như thế đúng là ngoài dự tính của hắn. Vốn nhìn kiểu đã tính hết mọi việc của Triệu Bân, còn tưởng rằng hắn chẳng sợ cái gì. Bây giờ lại chạy mất, ý muốn mượn Triệu Bân giải quyết sát thủ tai họa ngầm lại bị ngâm nước nóng.
"Chú Triệu chạy đi đâu vậy?"
Hai người trò chuyện đến hăng say, đã quên cậu bé nằm giường kế bên. Mặt Địch Thần không đổi sắc qua đó ngồi, xốc Địch Mông Mông đang ngáp lên mặc quần áo: "Chú Triệu lười biếng không đi làm, hôm nay cúp làm rồi."
"Vậy có phải chú ấy sẽ đến tìm con chơi không?" Địch Mông Mông vô cùng mong đợi nói.
"Cậu không nghĩ thế đâu, chắc chắn anh ta ở nhà ngủ nướng rồi."
Nói bậy một hồi, ít nhất cũng lừa thằng nhóc con được, nhưng Địch Thần vẫn rất tức giận, im lặng trừ một trăm điểm vào "Biểu hiện tốt" của Triệu Bân. Sau này, cho dù Triệu Bân có nói thơm như hoa, anh cũng sẽ không giao Mông Mông cho anh ta, ít nhất cũng phải xem xét hơn ba năm.
Lúc đang nghiến răng nghiến lợi, điện thoại Cao Vũ Sanh vang lên lần nữa, lần này lại là Cao Chấn Trạch gọi đến.
"Tiểu Địch có một quản lý tài vụ, tên là Triệu Tử An, con có biết không?"
Khuôn mặt ngựa của Tiểu Mã nhăn thành ván giặt đồ.
"Tích tích tích ——" Điện thoại bàn trên bàn bỗng nhiên vang lên như khóc tang, không hiểu sao khiến cho lòng người kinh sợ, làm cho Tiểu Mã và Phương Sơ Dương giật nảy mình.
Phương Sơ Dương giơ tay lên nhận, bên kia chợt truyền đến tiếng khóc sụp đổ của Tiểu Trần: "Đội phó, đội trưởng Phạm ông ấy không được rồi..."
Lúc Địch Thần nhận được điện thoại, cả người đờ ra. Hôm qua lúc đi thăm, bác sĩ chỉ nói là bệnh nhân chưa tỉnh, không thích hợp thăm bệnh, nói bọn họ mai hẵng quay lại. Ở trong lòng mọi người, ý của "Ngày mai quay lại" chính là ngày mai sẽ tốt hơn, lại quên mất đội trưởng Phạm còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Cùng Cao Vũ Sanh chạy nhanh đến bệnh viện, tất cả mọi người trong đội hình cảnh đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Địch Thần đẩy Cao Vũ Sanh đi vào, vậy mà đội trưởng Phạm nằm trên giường bệnh lại đang mở mắt, còn nói chuyện với người trong đội hình cảnh.
"Đừng để cho người nhà của tôi đến, đợi đến khi bắt được Cừu Kiêu rồi hãy nói với bọn họ." Giọng nói khàn khàn giống như là ống bễ già cũ nát, gằn từng chữ dặn dò Phương Sơ Dương đứng đối giường.
Phương Sơ Dương đỏ mắt đồng ý.
"Nên nói tôi cũng nói rồi, có những anh em như mọi người, Lão Phạm tôi sống cũng không uổng đời này, đáng giá." Cảm nhiễm chuyển biến xấu khiến cho đội trưởng Phạm sốt cao, mặt bị sốt đến đỏ bừng, hai mắt cũng sáng ngời, một chút cũng không giống người sắp chết.
Mấy câu cuối cùng, đội trưởng Phạm chỉ đích danh muốn nói với Địch Thần, nói những người khác đều đi ra ngoài.
Phương Sơ Dương không nói hai lời liền đi ra ngoài, nhân tiện cũng đẩy Cao Vũ Sanh vướng bận đi. Tiểu Trần từ từ ngồi xổm xuống ở ngoài cửa khóc không thành tiếng, cả người Tiểu Mã thì ngây đơ, Tiểu Trương cố gắng nói bác sĩ thử cứu xem nữa được không.
"Lúc cha cậu còn sống, chúng tôi thử đi tìm người nhà của cậu, khi tìm đến tỉnh S thì bỗng nhiên ông ấy không cho tìm nữa." Đội trưởng Phạm nói càng ngày càng chậm, vô cùng khó nhọc, "Ông ấy có một câu muốn tôi đưa vào trong quan tài, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, cậu có đồng hương còn sống."
"!" Địch Thần mở to hai mắt nhìn.
Cơn sốt cao của đội trưởng Phạm đang giảm xuống, khuôn mặt đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, chỉ là hô hấp càng ngày càng khó khăn. Ông không có ý tiếp tục giải thích ý nghĩa của những chữ này, mà nói đến chuyện khác: "Phương Sơ Dương, cậu hãy trông chừng nó, Cừu Kiêu... nhận ra nó rồi..."
/Hết chương 119/