Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 128 :
Ngày đăng: 12:27 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
"Nói câu người trưởng thành phải chịu trách nhiệm từ miệng mình ra, không cảm thấy buồn cười à?"
"Trước kia tôi không tỉnh ngộ, bây giờ đã thay đổi rồi. Nếu tôi không có ý thức trách nhiệm thì đã ra nước ngoài rồi."
"Anh cứ khoác lác đi, chút tiền lương kia của anh mà cũng có thể đi định cư à?"
"Tôi có thể không bỏ chuyện đòi bồi thường, làm người dẫn đầu đàm phán với Cao Vũ Sanh, yêu cầu khoản bồi thường cao hơn người khác ba lần, cũng đủ cho tôi đi định cư nước ngoài theo kiểu đầu tư."
...
Hai người bên đó anh một câu tôi một câu, Địch Thần nghe mà đau hết cả đầu.
Cao Vũ Sanh thấy sắc mặt anh không tốt, giơ tay ôm người vào lòng: "Mệt thì dựa vào em ngủ một lát đi, có gì em gọi anh dậy."
"Không cần, anh cũng chẳng ngủ được." Địch Thần dùng đầu cọ cọ vai hắn, dùng cằm chỉ Phương Sơ Dương, "Từ khi nó tự tay giết được Cừu Kiêu, tính tình nóng nảy đã bớt đi phần nào. Vừa thấy Triệu Bân, lại bật mode chó điên."
Lúc trước, khi ở trạng thái làm việc, trên nguyên tắc trách nhiệm cảnh sát, Phương Sơ Dương vẫn là khá nghiêm túc, có thể tin tưởng được, đối xử với hắn theo kiểu giải quyết việc chung. Bây giờ quay lại trạng thái sinh hoạt, liền tự nhiên không cho hắn khuôn mặt dễ gần nữa, dù là lý do gì, đúng là năm đó Triệu Bân đã bỏ rơi Địch Tê Nguyệt.
Cao Vũ Sanh lén nhìn cậu cả Phương liên tục đóng mở miệng, cố gắng duy trì vẻ mặt của mình.
"Địch Tinh Tinh, anh nói ai là chó điên hả?" Phương Sơ Dương bỗng nhiên nhìn qua, doạ Địch Thần nhảy dựng. Chỉ có thể trách là trước cửa phòng phẫu thuật im ắng quá, nói chuyện nhỏ tiếng thế mà cũng có thể bị nghe được.
Địch Thần giả bộ chẳng nghe được gì: "Ui da, đau đầu quá, cần Thiên Tứ hôn nhẹ mới khoẻ được."
Tuy là cảm thấy cực kỳ không thích hợp hôn môi trước mặt cậu cả đang nổi giận, nhưng Cao Vũ Sanh không nhịn được cám dỗ vẫn cúi đầu lại gần.
Phương Sơ Dương vốn đang trừng to hai mắt như cái chuông đồng, lập tức bị cay đến phải nhắm mắt.
Trong nháy mắt khi môi sắp chạm tới, Địch Thần ngửa đầu tránh đi: "Sao em lại ngoan thế kia chứ, trong xã hội này mà làm cục cưng ngoan ngoãn thì bị thua thiệt đó nha."
Đối với tin nhắn của anh, từ trước đến nay Thiên Tứ vẫn luôn nhắn lại trong vài giây, cho dù là đang họp cũng không ngoại lệ. Thậm chí lúc lái xe ở trên đường, cũng sẽ nói Siri trả lời tin nhắn của anh, rất ít khi xảy ra tình huống không trả lời tin nhắn trong thời gian dài thế này. Trừ khi có chuyện lớn xảy ra!
[Siêu Nhân Oxy: Bây giờ cũng nên tới rồi nhỉ, thật sự không thấy Cao Chấn Trạch đâu nữa?]
Địch Thần gọi điện thoại qua, vang lên hai cái đã bị ngắt, trong lòng lập tức lộp bộp một cái.
Sau một lúc lâu, bên kia hiển thị đang gõ tin nhắn.
[Cục Cưng Bự: Bây giờ không tiện nghe điện thoại. Em đến rồi, tình huống có chút phức tạp, tối nay kể cho anh.]
Địch Thần liền ngồi dưới đất chụp selfie một tấm, gửi thẳng đi.
[Siêu Nhân Oxy: [Hình ảnh] Ghế ở bệnh viện kín rồi, anh chỉ có thể ngồi ở đây thôi.]
[Cục Cưng Bự: Trải tờ báo ra đi, coi chừng lạnh đó.]
Hai mắt Địch Thần biến thành lạnh thấu xương trong nháy mắt, nhanh chóng mở bản đồ Tiêu Điểm, kiểm tra định vị cộng hưởng thân thiết, hệ thống thông báo "Không tìm được thông tin vị trí."
Cộng hưởng thân thiết không bị tắt, tín hiệu mạng cũng thông, vậy chỉ có thể nói, định vị trong điện thoại đã bị tắt đi.
Địch Thần kiềm chế lại đầu ngón tay run rẩy của mình, hít sâu một hơi, gằn từng chữ gõ vào khung nhắn tin:
[Mày là ai? Cao Vũ Sanh đang ở đâu? Nếu như mày dám làm tổn thương em ấy, ông đây sẽ lôi ruột mày ra tròng vào cổ treo mày lên!]
Gõ xong, lại xoá đi, lại gõ một đoạn khác:
[Siêu Nhân Oxy: Sẽ lạnh đó, bên ngoài lạnh lẽo, bên trong lại nóng như lửa, lạnh nóng luân phiên đảm bảo em thích. Chụt ~]
/Hết chương 128/