Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 131 :

Ngày đăng: 12:27 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Mắt Địch Thần không chớp một cái nào, nhanh chóng thích ứng với ánh sáng mạnh. Trên thực tế, hoàn cảnh thế này khiến cho anh cảm thấy thoải mái cả người, tốc độ và sức mạnh cũng tăng lên theo không ít. Thế cho nên, đối mặt với viên đạn bay vèo đến, có thể nhanh chóng né được không tốn chút sức nào, lắc mình một cái đã chạy ra khỏi thang máy.



Né tránh công kích, Địch Thần mới nhìn rõ được, đó là một cánh tay máy móc hình vuông. Trên chóp giống như là vòi hoa sen, trong lỗ nhỏ rậm rạp chằng chịt nhét đầy những cái kim nhỏ, lúc bắn ra rồi lại rơi xuống trên mặt đất, trên viên đạn hình trụ có một cây kim nhỏ. Đó là một loại đạn gây mê thường gặp, dùng trong vườn bách thú cho những loại động vật lớn.



Nếu như là một người bình thường đứng trong thang máy, cho dù bản lĩnh có tới đâu, lúc tiếp xúc với ánh sáng mạnh như thế, mắt sẽ tạm thời bị mù, bị kim gây mê bắn trúng.



Phòng thí nghiệm này cực kỳ lớn, trần nhà cao bằng khoảng hai tầng lầu, bày đủ loại dụng cụ nhìn không biết là gì. Còn có rất nhiều dụng cụ chứa bằng thuỷ tinh cao bằng chiều cao hai người, giống như mấy cái quan tài đứng trong suốt, bên trong đang ngâm một số tiêu bản trông rất đáng sợ. Vô cùng phù hợp với bày trí của phòng thí nghiệm trong ác mộng của Địch Thần.



Địch Thần núp ở đằng sau một cái tủ thấp, đợi mấy giây, cũng không nghe được tiếng nói gì, liền nhô đầu ra từ sau cái tủ.



Độ ô-xy cao ở trong đây đúng là quá thích hợp, Địch Thần đơn giản nhả ống thông mũi trong miệng ra, đi qua một đống quan tài thuỷ tinh, đi đến khu vực trung tâm.



Khu vực trung tâm lại bình thường hơn rất nhiều, giống một cái phòng phẫu thuật, trên trần có gắn đèn mổ, ở giữa có một cái giường phẫu thuật. Bên cạnh là hai cái hòm thuỷ tinh rộng hơn rất nhiều so với những cái quan tài khác, trong đó có chứa hai người thanh niên đã cởi hết quần áo chỉ còn lại quần lót.



"Thiên Tứ!" Địch Thần nhào tới bên ngoài cái hòm thuỷ tinh có chứa một người, khi thấy Cao Vũ Sanh nằm trong đó thì bỗng thấy như tim mình bị ném vào chảo đầu, chiên qua chiên lại nhiều lần, lại còn dùng dao khắc hoa trên đó.



Cao Vũ Sanh ngồi dựa vào vách thuỷ tinh, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh trượt xuống từ trán xuống cằm, bộ dạng cố nén đau đớn giống như lúc xảy ra tai nạn xe cộ hắn ngồi dựa trong buồng lái. Nghe thấy giọng nói của Địch Thần, Cao Vũ Sanh mở mắt ra trong nháy mắt, một tay vịn vào vách thuỷ tinh: "Đi mau, nguy hiểm!"



"Ầm ——" Địch Thần chưa kịp trả lời, một cái tay lớn đã giáng từ trên trời xuống, đánh thẳng đến sau gáy của anh. Nghe được tiếng gió thổi, lập tức nghiêng người né đi, ra quyền đón đỡ. Chưa kịp phản kích, lại một bị quyền đánh vào ngực, bay thẳng ra ngoài.



Sau lưng đập mạnh vào trên "quan tài" thuỷ tinh, rung động khiến cho cả cơ thể đều tê rần, mà thuỷ tinh kia vẫn không bể. Thuận theo trượt xuống, Địch Thần quỳ một chân xuống đất, ôm ngực liên tục ho khan. Ngẩng đầu nhìn về phía người đánh mình, con ngươi co lại.



Kia là một người cao chừng hai mét, thân hình cũng không cường tráng lắm, mặc đồ nhân viên nghiên cứu, nhìn qua nhã nhặn lịch sự. Chỉ là gương mặt đó, nhìn vào thì là một khuôn mặt của người Châu Á, nhưng ngũ quan lại hơi khác với người bình thường. Nói không ra là chỗ nào không giống, nhưng chính là có một loại cảm giác "ngoại tộc."



"Sức mạnh của cậu rất tuyệt, sắp vượt qua tôi rồi." Người cao to kia giật giật ngón tay đã tê dại do đỡ dòn, hăng hái đi đến, một tay kéo áo Địch Thần lên, hỏi Cao Vũ Sanh nằm trong hòm thuỷ tinh, "Cậu ta là ai?"



"Cậu ta là vệ sĩ của con tôi, có bản lĩnh lắm, nhanh như thế đã tìm đến được." Xe lăn chạy bằng điện chở Cao Chấn Trạch tỉnh táo, đi ra từ bên trong phòng nhỏ, dừng ở chỗ trống ở giữa, vừa cười vừa nói. Nhìn qua tâm tình của ông rất tốt, hoàn toàn không có cảm giác chán chường của người bệnh liệt nửa người. Ngẩng đầu nhắc nhở người to lớn: "Chúng ta phải nhanh lên, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây."



"Có gì phải vội vàng đâu." Người to lớn đè xuống một cái nút, một bức tường kim loại cực nặng hạ xuống, bịt kín cửa thang máy.



"Cao Chấn Trạch, ông thả anh ấy đi, ông muốn gì tôi cũng sẽ phối hợp." Cao Vũ Sanh dựa lên vách thuỷ tinh, khàn giọng nói, "Nếu như mấy người dám làm anh ấy bị thương, cái gì ông cũng không có được đâu."



Lúc này Địch Thần mới nhìn rõ, bên trong một cái hòm thuỷ tinh khác, là Cao Mục Địch. Chỉ là tình trạng của em trai họ Cao nhìn qua cực kỳ không ổn nếu so với Thiên Tứ, cả người đỏ bừng nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, lâu lâu lại còn giật người một cái, rõ ràng là đang phát sốt.



Người to lớn lại gần chỗ cổ Địch Thần, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: "Cao, cậu ta có phải là..."



"Không sai, cậu ta chính là đồng hương của cậu." Cao Chấn Trạch nâng mắt nhìn về phía Địch Thần.



"Ôi!" Người to lớn lập tức thả Địch Thần xuống, hai tay đặt trên vai anh, xúc động không thôi, "Rameau Trier, con trai yêu dấu, là con sao?"



Sau đó, huyên thuyên nói một chuỗi ngôn ngữ không thuộc về bất cứ nơi nào trên Trái Đất. Địch Thần cũng nghe hiểu, trong chỗ sâu nhất trong ký ức, cơ hồ là một loại bản năng, lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của đối phương. Hắn nói, mình tên là Cavie, là người ngồi chung trong một phi thuyền với anh rớt xuống tinh cầu này, hỏi anh có còn nhớ chuyện lúc đó không.




"Không tính, ông ta không có hộ khẩu." Cao Vũ Sanh mím môi khẽ cười. Mặc dù xem là giết người, có Cao Mục Địch làm chứng, bọn họ chỉ xem là tự vệ.



"Anh lại còn là một vương tử người ngoài hành tinh nữa nha, ngày nào đó có người ở hành tinh mẹ tới đón anh, em cùng anh quay về làm vương phi nhớ." Địch Thần bỗng nhiên nhớ lại hàm tước quý tộc của mình, có chút đắc ý. Anh không bao giờ là vệ sĩ nhỏ xúc đất nữa, mà là vương tử người ngoài hành tinh xúc đất! Cùng Vũ Sanh nhà giàu có, xem như là môn đăng hộ đối!



"Cho dù không thể quay về, ít nhất anh cũng có thể sống đến tám mươi tuổi." Điều Cao Vũ Sanh để ý, chỉ có tuổi thọ mà Cavie nói. Trước đây hai người bọn họ luôn luôn lo lắng vấn đề Địch Thần sống không lâu, cuối cùng tảng đá lớn cũng rơi xuống đất.



Cho dù không quay về làm vương tử, cũng có thể cùng đại thiếu gia nhà giàu Cao Vũ Sanh bạch đầu giai lão.



Địch Thần nhướng nhướng mày, nhịn không được cười rộ lên. Ôm khuôn mặt tuấn tú dính bụi của Cao Vũ Sanh, trong tiếng phá tường ầm ĩ, hôn lên cặp môi mỏng khô nẻ kia.



Gì mà vương tử với không vương tử, hành tinh mẹ với anh mà nói thì quá mức xa xôi, đã chẳng còn tình cảm gì. Tất cả tình cảm của anh, đều dành cho người trước mặt, đồng thời còn cho tinh cầu màu xanh thẳm này nữa.



"Siêu nhân ca ca quyết định ở lại, bảo vệ Trái Đất cả đời."



"Vì sao thế?"



"Vì, tình yêu của anh."



- ----- Hoàn ------



Cảnh hậu danh đề cuối:



Cao Mục Địch bị tiếng động lớn đánh thức, chóng mặt bò dậy. Liền thấy một nhóm đặc công vác súng trên vai xông vào, theo bản năng nhìn xung quanh một cái, liền thấy máu tươi đầy đất, thi thể bị đứt đầu, còn có, anh trai hôn tiểu vệ sĩ đến quên hết trời đất.



"???"



Tác giả:



Chính văn đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã làm bạn hơn bốn tháng.



Lần đầu tiên thử loại phong cách này, loại đề tài này, có rất nhiều thiết sót, cũng không thiếu bug, cập nhật cũng không ổn định, khiến cho mọi người phải chịu đựng như thế đúng là rất hổ thẹn.



Sau này lúc sửa đổi bản thảo xuất bản thì chắc chắn sẽ sửa chữ sai và bug trên bản trên mạng. Tất cả tình tiết sẽ không thay đổi nhiều, có lẽ sẽ thêm ít cảnh hậu danh đề và tiểu kịch trường gì gì đó.



Cảm ơn bao dung và yêu thích của mọi người, xấu hổ vô cùng, không thể báo đáp. Nghĩ tới nghĩ lui, liền chúc mọi người năm mới vui vẻ đi!



- -----



Sẽ có phiên ngoại, nhưng không dài lắm, tuỳ duyên thôi (Này).



/// HOÀN CHÍNH VĂN ///