Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 23 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Đứng ở trước mặt là có thể nhận ra? Đối với Địch Thần mà nói, đây quả là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Sáng hôm sau đi đón Cao Vũ Sanh, ánh mắt của anh vẫn luôn chần chừ ở trên người đối phương, muốn tìm được điểm giống nhau với đứa bé năm đó.



"Sao vậy?" Cao Vũ Sanh bị nhìn đến độ hoảng sợ, nhịn không được mở miệng hỏi anh.



"Thiên (Trời)..." Tên mới vừa thốt ra, đầu lưỡi uốn ra lại cuốn trở về, "Thời tiết tốt nhỉ (Thiên khí...)."



Cao Vũ Sanh quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, sớm tinh mơ mà mây đen đã giăng đầy trời, bầu trời xám xịt một mảnh: "Không sai, nếu như anh thấy trời giăng đầy mây chính là thời thiết tốt."



"Hê hê." Địch Thần huýt sáo tiếp tục lái xe, không hề xấu hổ chút nào.



...



"Từ nay đừng đến tìm Thiên Tứ của chúng tôi nữa, quay về cô nhi viện của cậu đi. Tôi không có nghĩa vụ, cũng không muốn nuôi cậu."



Lúc đó Địch Thần còn nhỏ, không thể hiểu được những lời này của mẹ Thiên Tứ, ngây ngô hỏi: "Vậy con có thể đến tìm em ấy chơi không?"



"Không thể."



...



"Tôi nói anh có nghe không?" Giọng nói của Cao Vũ Sanh gọi Địch Thần đang xuất thần trở về.




Hây, thế mà còn mang người đến ăn hiếp nữa đấy! Địch Thần hít ô-xy một cái, bước một bước dài tiến lên, nắm cổ tay của vệ sĩ kia vặn một cái, vệ sĩ kia như một con quay lên dây, xoay một vòng tại chỗ rồi lảo đảo lui về phía sau vài bước, suýt nữa là đụng phải cố chủ (người bỏ tiền ra mướn vệ sĩ).



Địch Thần tiện tay lấy kính râm trên cổ áo đeo lên: "Xin lỗi, chó ngoan không cản đường." Phía trước một mảnh đen kịt, nhìn không chính xác lắm, dẫn đến cằm nhướng thật cao về thẳng phía Cao tiểu thư, nhìn kiêu ngạo không gì sánh được.



Mắt thấy khóe môi của Cao tiểu thư xụ xuống, Cao Vũ Sanh nhịn cười kéo Địch Thần, quay đầu nói với chị mình: "Chuyện của tôi không cần chị quan tâm."



Đôi tay đeo bao tay bằng da chợt nắm đỉnh cây gậy, Cao Văn Tranh tháo kính râm xuống, nhướng cao một bên lông mày: "Vậy cậu cứ ngang ngược chống đối đi, để tôi xem hôm nay Kim Nam Tư Bản có đồng ý với một mình cậu không." Dứt lời, lại đeo kính lên, dẫn đầu bước vào toà nhà.



Dáng vẻ cô bước đi có chút khập khiễng, dáng đi này là cố ý bồi dưỡng qua, cho dù là khập khiễng thì cũng rất tao nhã.



"Cô ta là chị của cậu? Nhìn lớn tuổi hơn cậu không ít hơn mười tuổi đâu." Địch Thần tháo kính ra nhỏ giọng nói.



Biết Địch Thần là không thích nhìn cô ta, Cao Vũ Sanh nhẹ nhàng nở một nụ cười: "Là chị gái cùng cha khác mẹ, lớn hơn tôi bảy tuổi."



Cùng cha khác mẹ... Nếu như Cao Vũ Sanh thật sự là Tiểu Thiên Tứ thì hắn sống trong gia đình này thật không dễ chịu gì. Địch Thần dựa vào xe, nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Cao Vũ Sanh hoà vào bóng râm của toà nhà Kim Nam Tư Bản, im lặng thở dài.



Kết quả của buổi đàm phán thì Địch Thần không biết, đến tối tới đón Cao Vũ Sanh tan tầm thì cũng chẳng nhìn ra cái gì không thích hợp cả. Chỉ là ngày kế, anh đọc được tin tức có liên quan đến Tiêu Điểm từ một tài khoản công chúng chuyên về kinh tế nào đó:



[Vòng cấp vốn B của Công ty Bản đồ Tiêu Điểm bị hoãn lại, Kim Nam Tư Bản quyết định tạm không đầu tư. Vốn đầu tư 200 triệu ngâm nước nóng, hạng mục thương mại sắp ra thị trường của Tiêu Điểm đành chịu gặp trở ngại.]



/Hết chương 23/