Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 35 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Hôm trước còn lôi thuốc ra hút lúc nửa đêm, chít chít éo éo không chịu trèo cao bám víu phú quý, mà bây giờ đã rinh người về nhà rồi. Phương Sơ Dương lại có nhận thức mới với loại trình độ nói không giữ lời của anh em nhà mình.



"Uây, chú về rồi đó à." Địch Thần quay đầu lại lên tiếng chào Phương Sơ Dương, lại tập trung lực chú ý lên người Cao Vũ Sanh, "Phương Sơ Dương, em trai anh, em gặp rồi đó."



"Ai là em trai của anh hả!" Phương Sơ Dương đi tới cho anh một quyền sau lưng, dò xét nhìn về phía Cao Vũ Sanh.



Cao Vũ Sanh đứng dậy, gật đầu một cái chào hỏi Phương Sơ Dương, sau đó cầm đồ vào vào phòng thay.



Địch Thần nhìn Thiên Tứ ngoan ngoãn, nhịn không được nhe răng cười ngây ngô, bị Phương Sơ Dương nhìn không được nữa siết cổ nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"



"Như chú thấy đó, anh kết thân với một tỉ phú bạc triệu làm anh em, sau này nhà chúng ta phát tài rồi." Địch Thần chớp mắt với hắn.



"Xoắn!"



Hai người đang ồn ào, Cao Vũ Sanh thay đồ ngủ đi ra. Cái áo ngủ rẻ tiền chỉ có hơn mười tệ, cứ thế để hắn mặc thành có cảm giác của đồ cao cấp: "Tôi ở đây không gây thêm phiền phức gì cho hai người chứ?"



"Có cái gì mà phiền chứ, người nào đó nhớ thương cậu nhiều năm như thế... Ui da!" Phương Sơ Dương chưa kịp nói xong, đã bị Địch Thần đấm một quyền vào bụng, không nói tiếp được nữa.



"Mì sắp nở hết rồi, nhanh đi vớt ra ăn thôi, ăn cơm đi ăn cơm." Địch Thần kéo Cao Vũ Sanh đi đến phòng bếp, ném người anh em bị thương ở phòng khách để người ta tự sinh tự diệt.



Công tác của Phương Sơ Dương bận rộn, thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, cơm nước xong đã sớm đi ngủ. Địch Thần dỗ Địch Mông Mông ngủ trong phòng bé, Cao Vũ Sanh thì tự mình ngây ngô trong phòng của Địch Thần.



Căn phòng này vẫn còn phong cách của một học sinh trung học vào khoảng mười mấy năm trước, trên giá sách không có mấy cuốn sách, có bóng rổ, tạp chí, các loại đồ bừa bộn lặt vặt. Trên bàn có một khung ảnh nhỏ, bên trong là hình gia đình.



Một đôi vợ chồng trung niên ngồi trên ghế, có ba người trẻ tuổi đứng đằng sau. Địch Thần đứng ở chính giữa, bên cạnh anh là Phương Sơ Dương và một cô gái trẻ tuổi, cười đến xán lạn.



"Em muốn cái cao hay thấp?" Địch Thần giơ một cái gối rồi ném nó lên giường.



"Người này..." Cao Vũ Sanh chỉ vào người đàn ông trung niên trong hình, "Ông ấy là..."
Mẹ Dao Dao uống vài hớp nước tăng lực, sắc mặt cuối cùng cũng dễ nhìn hơn, gượng dậy muốn đến đồn cảnh sát xem video.



Hiệu trưởng nhìn không được: "Tiểu Địch à, cậu đi cùng với mẹ Dao Dao đi."



Địch Thần cùng mẹ Dao Dao đi tới đồn cảnh sát. Camera trong khu thương mại được cảnh sát phân tích suốt đêm nhưng lại không tìm được Dao Dao. Cảnh sát sắp xếp lại mấy đoạn thời gian quan trọng cho bọn họ xem.



Video hiển thị tình hình trong khu thương mại lúc đó, mẹ của Dao Dao đang ở trong cửa hàng mua gì đó, bên ngoài cửa hàng là một khoảng sân rộng, có rất nhiều đứa bé ở đó chơi đùa. Có một đoạn thời gian, có vài đứa bé cùng nhau chạy vào chỗ góc chết của camera, lúc đi ra thì đã không thấy Dao Dao đâu nữa.



"Chính là lúc này, những đứa bé khác đều ở đó, chỉ có cô bé là biến mất." Cảnh sát phân tích video chỉ cho bọn họ xem, ở đoạn góc chết của camera có một cửa thoát hiểm. Cảnh sát cũng xem tất cả camera của mỗi lối thoát hiểm từng tầng nhưng cũng không thấy bóng sáng của Dao Dao.



Giống như là biến mất luôn vậy.



"Ở trong khu thương mại cũng có thể để Dao Dao lạc mất, cô trông con thế nào đó hả?" Một người đàn ông ăn mặc sang trọng đeo kính râm đi đến, mở miệng là bắt đầu la mắng mẹ Dao Dao.



"Anh là ai?" Cảnh sát ngăn cản lại.



"Tôi là cha của đứa bé!" Chồng trước đeo kính râm không quan tâm đến tiến triển của vụ án, chỉ biết chỉ vào mẹ Dao Dao quở trách, "Con đã lớn thế rồi mà cũng không trông được, chỉ biết dạo phố mua quần áo. Lúc trước tôi đã nói giao con cho tôi mà cô còn không chịu, giờ nhìn xem, đã xảy ra chuyện rồi đấy."



"Dao Dao mất tích mẹ của bé là người đau khổ nhất, bây giờ anh nói những lời này thì làm được gì?" Địch Thần nhìn không được nữa, ngăn người phụ nữ đau khổ nói không ra lời ra sau mình.



"Anh là ai? Ây, nhanh thế đã tìm được bạn trai mới rồi à." Chồng cũ quan sát Địch Thần từ trên xuống dưới, bỗng nổi khùng, "Vì yêu đương hẹn hò mà con mình cũng không trông, cô có xứng làm mẹ không?"



Địch Thần kéo tay áo của người đàn ông đó, nghiến răng hạ giọng nói: "Con mẹ nó anh nói thêm câu nữa coi."



Tác giả:



Mông Mông: Cầu hôn thất bại —— Không có vợ rồi.



/Hết chương 35/