Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 57 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



"Ai da, bên trong không có gì mà." Người phụ nữ bất đắc dĩ nói, tìm chìa khoá mở cửa ra.



Cầu thang tối om nối thẳng đến tầng một, lúc mới mở ra thì mùi ẩm ướt mốc meo phả vào mặt trong nháy mắt. Dọc theo đường mở đèn lên, phía dưới đúng là một nhà kho, có rất nhiều giường hai tầng cũ để ở đó. Khung giường làm bằng sắt, mặt trên thì lót gỗ, không có bất kỳ đệm chăn gì. Xung quanh có mấy đồ vớ vẩn, bảng thông báo quá hạn, bàn bị hư, dụng cụ thể thao bị hư đến độ không thể hư thêm, càng nhiều hơn chính là mấy đống quần áo cũ.



"Sẽ có người gửi quần áo cũ đến vào thời gian mùa đông hàng năm. Có cái có thể dùng được, nhưng hầu hết đều là những bộ đồ hư đến không thể mặc nữa được gửi đến. Bọn nhỏ không thể nào mặc được, lại không thể gửi trả lại, cũng chỉ có thể chất đống ở đây." Người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh chỉ vào đống quần áo cũ, bắt đầu lải nhải.



Phương Sơ Dương không nghe bà ta, dẫn Tiểu Trương đến lật đống quần áo lên. Trong đống quần áo cũ cũng có thể giấu được người, hai người cảnh sát kia cũng lại tìm giúp. Không có gì ngoài những bộ quần áo này cả, kho hàng này có thể nói là liếc mắt là nhìn trọn, không thể còn chỗ nào giấu người được.



Không lẽ là Địch Thần nghe nhầm? Phương Sơ Dương nhíu mày, bỗng nhiên nhìn thấy được một cái gì đó có màu sắc nổi bật khác với những đồ ở đây trong khe hở quần áo. Tay nhanh mắt lẹ chộp lấy nắm trong tay, cắn răng: "Được rồi, ở đây không có, chúng ta ra ngoài xem một chút."



Mọi người lại đi lên lầu, một người cảnh sát đang ở cầu thang kéo Phương Sơ Dương, ghé vào lỗ tai anh nói một câu.



Đồng tử của Phương Sơ Dương co rút, rời chỗ cầu thang đi đến chỗ sáng, khó hiểu nhìn thoáng qua người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh: "Anh xác định à?"



"Tám mươi phần trăm." Anh cảnh sát nhỏ giọng nói, sờ qua còng tay bên hông.



Phương Sơ Dương ngăn anh ta lại, làm một thủ thế không nên đả thảo kinh xà. Anh cảnh sát gật đầu, lại lần nữa đứng thẳng.



Bên kia, công tác tìm kiếm ở lầu ba cũng kết thúc, sân sau truyền đến tiếng ồn ào. Khi đám người Phương Sơ Dương chạy tới nhìn, chỉ thấy Tiểu Mã mặt xám mày tro đang bị Trần Chiếu Huy đè xuống đất, lưu loát khoá còng tay lại.



Lộ Trường Hoa vô cùng kinh ngạc, những người chăm sóc khác cũng hoảng sợ. Nhìn Tiểu Mã đã bị đè xuống đất còn không ngừng giãy giụa, sắc mặt tiều tuỵ, tóc rối lung tung, đúng là đào phạm mệt mỏi không thể nghi ngờ được.



"Gây thêm phiền toái cho mọi người rồi." Sắc mặt Phương Sơ Dương lạnh đến độ muốn đóng băng, giọng nói chuyện cũng vô cùng cứng nhắc, nhìn qua lúc nào cũng có thể xông lên cắn người. Những cảnh sát khác cũng không dám nói gì, nhất là Trần Chiếu Huy ra tay "bắt" Tiểu Mã, sợ mình bắt người sớm quá ảnh hưởng đến đội phó phá án.




Cao Vũ Sanh đen mặt, kéo Địch Thần qua một bên, tự tay cài nút áo lại cho anh.



"Sao thế?" Địch Thần nhỏ giọng hỏi.



"Archi rất tức giận, không muốn hợp tác với em nữa."



Vốn mấy đứa bé bên cô nhi viện là bất chính, Địch Thần lại đang nghĩ về tình hình của Phương Sơ Dương bên kia, không có lo lắng nhiều đến vấn đề nhận nuôi của Archi, không nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, vô cùng hổ thẹn: "Anh..."



"Em nói anh là người yêu của em thì anh ta mới bỏ qua." Cao Vũ Sanh nhìn chằm chằm ánh mắt của Địch Thần, cẩn thận nói từng chữ.



"Hả?" Địch Thần không hiểu logic của chuyện này, "Đây là đạo lý gì thế?"



"Đồng cảm." Cao Vũ Sanh nửa thật nửa giả nói rõ hàm ý, phải căn cứ vào góc độ mà đối phương có thể cảm nhận được của để giải thích, như vậy thì mới có thể hiểu được, "Cho nên ca ca phải phối hợp với em một chút."



Phối hợp? Phối hợp làm sao? Địch Thần có chút ngu người, còn chưa phản ứng kịp, đã thấy cậu nhóc bỗng nhiên đến gần, nhẹ nhàng hôn lên mặt một cái.



"!!!"



/Hết chương 57/



Tác giả: Chương sau là có thể cứu mấy đứa nhỏ ra rồi, yên tâm đừng nóng.



Cực Phẩm: 57 chương mới được một cái hôn nhẹ, chắc trăm chương mới được xem cảnh "choệch" nhau quá.