Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 6 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Thư ký Trịnh vừa mới bước ra thì có một vị thư ký Hách khác đẩy cửa bước vào: "Boss, dựa theo lịch làm việc thì bây giờ sếp cần xuất phát đi đến phòng Khoa Học Kỹ Thuật."



Cao Vũ Sanh gật đầu, đặt con chuột khăn mặt vào trong ngăn kéo, cầm lấy áo khoác vest trên giá treo khoác lên cánh tay. Thư ký Hách sửa sang lại văn kiện trên bàn một chút rồi bỏ vào cặp hồ sơ, rồi theo hắn đi ra khỏi phòng làm việc, người của bộ phận quản lý muốn đi cùng cũng đã chờ ở ngoài cửa.



Người của bộ phận của quản lý và ông chủ đã rời khỏi, thư ký Hách liền phân phát những văn kiện khẩn cấp cho các bộ phận khác. Trịnh Kinh đang tố khổ với quản lý nhân sự, bày ra vẻ mặt đau khổ hỏi hắn: "Tôi nói này Hách Học, sao cũng là thư ký mà anh chưa từng bị trừ tiền thưởng vậy?"



Thư ký Hách đưa một bản văn kiện cho quản lý nhân sự, đưa ngón tay đẩy đẩy mắt kính không gọng một cái: "Tôi đã hỏi qua Siri của Boss vấn đề này, nó nói số tiền này gọi là tiền thưởng, hoặc cũng có thể gọi là thuế cho IQ."



"..." Trịnh Kinh há miệng sửng sốt một lát, quay đầu hỏi quản lý nhân sự, "Bản định chế Siri của ông chủ hẳn là không cho ai đụng vào đúng không?"



Chị gái nhân sự đồng tình vỗ vai cậu: "Cái đó à, từ trước đến giờ thư ký Hách vẫn khá uyển chuyển."



"..."



Đoàn người Cao Vũ Sanh bước vào thang máy thì gặp được Hứa Kiều khóc đến độ mắt hồng hồng - Nữ đồng nghiệp bộ phận thị trường. Hứa Kiều trông rất là nhanh nhẹn xinh xắn, khóc thút thít, thấy bọn họ thì vội vàng chào hỏi: "Cao tổng, tôi đi gặp Đình Đình, xin nghỉ một ngày."



Cô gái này học đại học ở Đài Loan, mở miệng ra là có mùi Đài Loan và Bắc Kinh trộn lại, bình thường tất cả mọi người rất thích trêu chọc cô, nhưng hôm nay không ai có ý định này cả, đều im lặng.



Nếu mà cho Địch Thần thấy được hình ảnh sinh vật xinh xắn đáng yêu nghẹn ngào khóc thút thít này, thì chắc chắn anh sẽ không chịu được móc khăn tay ra dỗ dành hai câu. Mà Cao Vũ Sanh không biết thương hương tiếc ngọc chỉ khẽ xoa cằm một cái, cho phép hành vi cúp làm của cô.



Bên phía đồn cảnh sát, vì có các nhân viên cảnh sát khác tiến lên ngăn cho nên Địch Thần không thể đánh cho lão bánh quẩy đến rụng răng đầy đất, nhưng những cảnh sát đó cũng không hề có ý truy cứu việc "hành hung cảnh sát" của anh, cậu cảnh sát chuyên ghi chép còn len lén cho anh một ngón tay cái. Đồn cảnh sát nhân dân ngày nào cũng bộn rộn đến độ phải vác chân lên cổ mà chạy, chắc là những đồng chí này cũng không ưa vị "cha thiên hạ" này rất lâu rồi.



Dây dưa một lát rồi đi khỏi đồn cảnh sát, ra đó thì vừa vặn gặp được Hứa Kiều được gọi đến hỏi về tình hình.



"Anh chính là vệ sĩ Địch Thần đúng không?"



Cô gái này lùn hơn anh, vì dựa hơi gần nên khiến cho đường nhìn của Địch Thần trượt hẳn qua đỉnh đầu, suýt nữa là không thấy được người đâu hết, cúi đầu lên tiếng: "A, cô là?"



"Tôi là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Lý Địch, tôi tên là Hứa Kiều, có lần anh đến đón cô ấy tan làm tôi có nhìn thấy." Trời nóng quá, trên đường cô chạy đến đây thì mồ hôi và nước mắt đã làm nhoè lớp trang điểm. Khi biết được thi thể đã được đưa đi giám định, phòng ở cũng tạm thời bị niêm phong không vào được, còn tình tiết vụ án thì không thể trả lời được thì lập tức lại khóc lên.



Địch Thần bị cô khóc đến không còn cách nào, dẫn cô đến tiệm trà sữa gần đó, rồi gọi một ly trà sữa.



"Chắc chắn Đình Đình sẽ không tự sát, nhất định là tên vương bát cao tử Vương Cánh Hàng làm." Hứa Kiều hung hăng nín một ngụm trà sữa lạnh.



Địch Thần gỡ nắp của ly nước chanh ra, một tay cầm ly từ từ uống, nghe cô gái này dùng giọng Trung pha Đài căm phẫn kể lại chuyện của Lý Đình.



Lý Đình và Vương Cánh Hàng biết nhau lúc cô đi thuê nhà, Vương Cánh Hàng ở một hộ tái định cư khác. Lúc trước Thái Trang là một khu dân cư nghèo cực kỳ lớn, nhà nhà cách nhau cũng ít nhất ba tầng trở lên, cho nên những người được tái định cư ai cũng trở thành phú ông. Khi đó Lý Đình là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp chưa lâu, nên cái gì cũng không biết, bị hoa ngôn xảo ngữ của Vương Cánh Hàng lừa gạt cho nên mới hẹn hò một đoạn thời gian. Kết quả khi phát hiện học thức và cách sống khác nhau quá thì Lý Đình đề nghị chia tay, nhưng Vương Cánh Hàng không chịu, mới đầu quậy nhảy lầu cắt cổ tay này nọ, sau đó lại bám riết không buông thậm chí còn theo dõi theo đuôi cô.



"Anh ta có từng nói, nếu như Đình Đình không hẹn hò với anh ta nữa thì anh ta sẽ phá huỷ cậu ấy." Hứa Kiều cắn ống hút đến bẹp lép, nhịn không được lại bắt đầu rơi nước mắt.



Địch Thần đưa khăn giấy cho cô: "Nói cách khác, Vương Cánh Hàng là người của Thái Trang, vậy thì anh ta và người của Thái Trang Tân Thành có biết nhau đúng không?"



"Chắc là mấy chủ cho thuê sẽ biết nhau, dù sao cũng ở trong cùng một khu mà. Người thuê thì không nhất định." Cô đã nói tình huống này cho cảnh sát khi họ đến công ty điều tra, hy vọng có thể bắt được người kia.
"Văn chương hay quá, có vần ghê." Địch Thần lễ pháp vỗ tay.



Quen thuộc ấn nút tầng 23, lúc trước Lý Đình có hỏi tại sao anh lại biết công ty Tiêu Điểm nằm ở tầng 23, anh còn giả vờ thần bí nói là bí mật. Thật ra đây cũng là một thói quen nghề nghiệp thôi, trước khi vào cửa đã lấy bản đồ, công ty nằm ở tầng nào, đường thoát hiểm ở chỗ nào xem qua là có thể hiểu ngay.



Thang máy chạy đến tầng 23 thì kêu "Tinh" một tiếng, tiếng khóc kêu đạt đến mức đề xi ben tiếng ồn y như hồng thủy tràn vào thang máy, khiến cho anh có lỗi giác đã bước vào tầng 18 của Thái Trang Tân Thành.



Trên nền gạch trời sao bày đủ loại tiền giấy nhang đèn, trên tường còn treo miếng vải trắng, còn có chữ lớn màu đen viết tay "Công ty độc ác mau trả cháu gái tôi lại đây." Một người đàn ông trung niên ôm di ảnh của Lý Đình, còn có hai người trung niên đang ngồi dưới đất khóc kêu không ngừng, lại ôm theo một cái cục gạch để hát tang như đang cầm kèn Xô-na.



Có thể là dùng thẻ nhân viên của Lý Đình để lại để xoát thang máy, chỉ là không có vân tay thì không vào công ty được nên đành ngồi bên ngoài làm ầm ĩ. Còn có một ký giả không biết thuộc báo nào cầm điện thoại đứng một bên video lại: "Nơi này chính là trước cửa của công ty Tiêu Điểm, người nhà của cô Lý đang yêu cầu công ty ra giải thích, nhưng người phụ trách của công ty lại chậm chạp không thấy xuất hiện."



"Con tôi đã qua đời mà đến lúc này lãnh đạo đơn vị vẫn còn chưa đến liếc mắt một cái, ngay cả một cuộc điện thoại an ủi cũng không có!"



"Cái công ty này chẳng hề chính quy gì cả, ngay cả tiền tử vong cũng không có, còn nói là phải đợi công ty bảo hiểm trả!"



Địch Thần nghe đến đây thì không thể nói nổi, chỉ thấy đau đầu: "Ai, tôi nói này, bên cảnh sát còn chưa kết án mà mấy người đến công ty người ta làm cái gì thế?"



"Mày là người của công ty này à?" Người đàn ông tự xưng là chú của Lý Đình đi đến đẩy Địch Thần một cái.



Địch Thần bị đẩy lảo đảo một cái, suýt nữa là đập đầu vào tường, nhìn rất là yếu đuối, cúi đầu hít sâu một hơi, mỉm cười ngẩng đầu: "Tôi nói này đại ca, có chuyện thì từ từ nói, đừng có động tay động chân."



"Tao cứ động tay đấy thì làm sao! Đình Đình nhà tao bị bọn mày hại chết còn không cho tao trút giận à!" Người đàn ông trung niên phách lối thấy Địch Thần tỏ ra yếu thế, dáng vẻ kiêu căng lập tức như lửa thêm dầu, bừng một phát cao hơn ba trượng.



"Thân thể tôi không tốt đâu, đánh ra tại nạn chết người là ông phải phụ trách đấy." Địch Thần run run rẩy rẩy lấy bình ô-xy ra hít hai hơi.



"Mày muốn ăn vạ đúng không!" Người đàn ông thấy anh không chỉ còm cõi mà còn là một con ma ốm, không nhanh không chậm giơ tay lên hướng theo mặt Địch Thần mà đánh.



"Phạch!" Cổ tay ngăm đen tráng kiện bị một bàn tay thon dài trắng nõn nắm chặt lấy, bỗng nhiên không thể động đậy như bị định thân thuật, một ly cũng không dịch được. Ánh mắt vẩn đục từ từ trợn lên, người đàn ông trung niên không thể tin được nhìn người thanh niên gầy yếu.



"Đã nói là đừng có động tay động chân, tôi không có thời gian đâu." Địch Thần vẫn duy trì biểu tình vô hại như trước, không nhanh không chậm nói chuyện, chỉ là mắt hơi híp lại.



Cửa kính bỗng nhiên mở ra, Cao Vũ Sanh chỉ mặc áo sơ mi không mặc áo khoác bước nhanh đi đến, bình tĩnh cầm bàn tay giơ đến không trung chuẩn bị đánh người của Địch Thần: "Bảo vệ!"



Hai người mặc đồng phục vệ sĩ chạy từ cửa thoát hiểm lên, ôm lấy người đàn ông trung niên này kéo đi. Địch Thần lập tức buông lỏng tay, để lại năm dấu tay xanh trắng trên cổ tay ngăm đen.



"Bên phía công an còn chưa đưa ra kết luận, nếu như là do công ty của chúng tôi thì nhất định tôi sẽ bồi thường dù cho có táng gia bại sản, nhưng nếu không phải là trách nhiệm của chúng tôi thì một xu tôi cũng không đưa!" Giọng nói của Cao Vũ Sanh lạnh lùng, phân phó thư ký bên người, "Báo cảnh sát!" Nói xong thì xoay người quay về công ty.



Địch Thần còn bị hắn nắm tay đành phải đi theo hai bước: "À này, Cao tổng, hai chúng ta thế này đi vào không ổn lắm đâu nhỉ?"



Hai người đàn ông lớn rồi mà còn tay nắm tay, anh thì không sao, nhưng hình tượng của Cao tổng có thể sẽ bị ảnh hưởng.



Trong nháy mắt Cao Vũ Sanh không phản ứng kịp anh đang nói gì, mãi cho đến khi lòng bàn tay bị đầu ngón của Địch Thần cào một cái.



/Hết chương 6/