Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 60 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
"Thầy Địch, có phải con đang nằm mơ hay không?" Dao Dao ngẩng đầu hỏi Địch Thần.
Địch Thần nghe thấy mà xót xa trong lòng: "Không phải là nằm mơ, chúng ta sẽ nhanh đến đồn công an thôi. Con đã gặp chú ngồi đằng trước rồi, đó là cậu hai của Mông Mông, chú Phương."
Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu: "Nhưng Mông Mông nói đó là cậu cả của bạn ấy mà."
Địch Thần: "..." Tên nhóc thúi Địch Mông Mông này, vậy mà dám phản bội tổ chức.
"Chú, con có thể gọi cho mẹ con không?" Bé gái mất tích ở phố thương mại Kim Hâm kéo nhẹ tay áo Địch Thần một cái, nhút nhát nói.
"Đương nhiên là có thể." Địch Thần lấy điện thoại vẫn đặt chế độ im lặng, vỗ vào chỗ dựa lưng của ghế tài xế, "Phương Sơ Dương, anh gọi điện cho phụ huynh của mấy bé nha."
"Gọi đi." Phương Sơ Dương trực tiếp đồng ý. Vốn nên chở mấy đứa bé về đồn cảnh sát trước, sau khi hỏi rõ thì mới thông báo cho phụ huynh đến đón. Nhưng mấy đứa bé này đều quá nhỏ, càng sớm gặp phụ huynh thì càng tốt, cho nên cũng không cần quan tâm đến quá trình xử lý.
Lúc nhóm người đến đội hình cảnh thì những người khác cũng đã chạy đến. Tiểu Mã ngáp liên tục, lúc thấy Địch Thần ôm đứa bé từ trên xe xuống thì cái ngáp mới được một nửa bỗng ngừng trong cổ họng: "Trời ơi, anh Thần, anh đúng là Conan sống mà!"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, Conan vẫn còn sống." Địch Thần tức giận lườm hắn, quay đầu nói với Phương Sơ Dương mặt đen, "Còn có việc gì không? Không có việc gì thì anh về trước đây."
Trong nhà còn có hai bạn nhỏ nữa, đúng là khiến người ta lo lắng. Trước khi đi Cao Vũ Sanh vẫn còn thức đêm làm việc, cũng không biết đã đi ngủ chưa.
"Thầy Địch đừng đi mà." Dao Dao nắm chặt tay Địch Thần, nước mắt lã chã xin anh. Hai đứa bé khác cũng xích lại gần anh, không chịu để cho những cảnh sát mặc thường phục lại gần.
"Anh Thần, anh nhìn xem mấy đứa bé cũng không chịu rời khỏi anh mà, làm phiền anh ngồi lại chút nữa đi." Tiểu Mã cười hì hì nói, mời Địch Thần ngồi lên chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng làm việc, còn ân cần rót cho anh ly trà.
"Vô sự xun xoe, đồng chí Tiểu Mã đang tính đánh chủ ý gì lên người dân đấy?" Địch Thần nhận trà nóng, một lần cầm ba cái ly rót nước cho mấy đứa bé uống.
"Không, không, em chỉ là không biết dỗ trẻ em thôi." Tiểu Mã vội vã xua tay.
Sát thủ chuyên nghiệp dùng súng bắn đinh muốn lấy mạng hắn trên cầu vượt!
Cao Vũ Sanh xử lý xong việc, xoa xoa chỗ mũi bị kính chống phóng xạ làm lõm hai chỗ, đứng dậy quay về phòng ngủ. Giường lớn trống rống, ra giường tơ lụa lạnh lẽo như đá. Đã không có nhiệt độ cơ thể của ca ca, mới bỗng nhiên cảm giác được đã đến mùa thu rồi.
Nhắm mắt lại, các loại việc vặt cùng chạy đến trong đầu như đèn kéo quân.
Hai ngày hôm trước, cha hắn gọi điện thoại đến xả giận, hỏi hắn sao không đến tham gia buổi họp báo, muốn hắn cuối tuần này về nhà giải thích, còn muốn hắn làm một bản kế hoạch cho Cửu Dật để lấy công chuộc tội. Hắn xem việc này như không, ngày hôm nay vẫn vội vàng vì ca ca. Nhưng chuyện thú vị chính là, trước lúc cơm tối cậu em trai kia lại gọi điện đến hỏi hắn đã làm xong bản kế hoạch chưa.
Đây là tính để hai đứa con trai đọ năng lực với nhau, xem ai ưu tú hơn thì có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế à?
Thật đúng là mười năm rồi mà vẫn buồn chán như thế.
Cao Vũ Sanh trở mình, một tay đưa đến vị trí mà bình thường Địch Thần hay nằm đó, mở to mắt ngủ không được. Theo cái độ tỉnh táo thế này, sợ là trước lúc ca ca quay về thì mình cũng không ngủ nổi.
"Em sống ở trên thế giới bẩn thỉu này, chính là để cảm nhận được sự tốt đẹp của ca ca. Ca ca là thần tiên sao..." Dù sao cũng ngủ không được, không bằng nằm học lời thoại.
Mới vừa học đến "Ca ca hạ phàm cực khổ rồi," chợt nghe trong phòng khách có tiếng bước chân cực kỳ nhẹ.
Nhanh chóng xoay người xuống giường, Cao Vũ Sanh nghiêng người trốn sau tường, nhìn về phía bóng đen cách đó không xa. Lấy đồng hồ trên bàn nhanh chóng đeo vào, một tay nhấn nhẹ, mặt trên của đồng hồ lập tức biến đổi. Từ từ giơ cánh tay trái lên, không nhanh không chậm nhắm đến hướng đó, tay phải xẹt nhanh qua công tắc thông minh trên tường.
"Tách tách tách!" Mấy bóng đèn lớn trong phòng khách lập tức sáng lên, chiếu sáng thân ảnh lén lén lút lút trong bóng tối kia không sót chút gì.
Cánh tay hơi động, chợt nắm tay lại.
"Phụt!" Sợi dây kim loại mảnh như dây diều được một mũi tên kéo ra, xuyên thủng vai người kia trong nháy mắt, sau đó ghim thẳng vào tường.
/Hết chương 60/