Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 62 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Phương Sơ Dương không hiểu sao lại bị lôi vào, đầu đầy dấu chấm hỏi, mở miệng muốn nói thay Địch Thần hai câu thì đã bị anh em nhà mình lườm qua.
Địch Thần lườm Phương Sơ Dương xong, quay đầu lại đối mặt với Cao Vũ Sanh đang tủi thân thì anh cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ừm thì, cũng bốn giờ rồi, có phải đến giờ em cũng chưa ngủ đúng không?"
Cao Vũ Sanh "Ừ" một tiếng.
"Vậy nhanh ngủ nhanh ngủ nào, sắp đến giờ đi làm rồi. Phương Sơ Dương, chú đi ngủ với Mông Mông đi, bây giờ có về nhà cũng không kịp." Địch Thần vung tay lên sắp xếp cho tất cả mọi người, nói xong mới nhớ ra đây là nhà của Cao Vũ Sanh, ngượng ngùng hỏi hắn, "Có thể không?"
Cao Vũ Sanh gật đầu, cầm cái hộp nhỏ đi về phòng ngủ chính. Bóng lưng mặc áo ngủ bằng tơ tằm nhìn qua rất cô đơn, vô cùng tội nghiệp.
Địch Thần dạo quanh phòng khách một vòng, sau khi xác nhận tên trộm kia không nhân cơ hội lắp thiết bị nghe lén, camera, các loại đồ □□ thì liền vui vẻ đi về phòng ngủ chính dỗ người. Để lại Phương Sơ Dương ở trong phòng khách một mình, buồn bực nhìn hai bàn tay trống trơn, vốn muốn tịch thu cái vũ khí kia, giờ thì vũ khí đâu?
Đèn trong phòng ngủ chính không bật, tối om đen kịt, cái này đúng là làm khổ cho người mắc bệnh quáng gà. Địch Thần ướm chừng khoảng cách để đi vào, đến bên giường sờ sờ, liền mò tới trên người Cao Vũ Sanh. Người bị sờ giống như chẳng cảm thấy gì, nằm ngay đơ, rõ ràng là vẫn còn giận.
"Đây là cái gì thế này, sao mềm thế?" Địch Thần cố ý trêu hắn, sờ hắn từ trên xuống dưới cách lớp chăn, "Có phải là trong này có giấu một bé heo hay không, ừm, để anh sờ sờ xem."
"Ưm..." Không biết bị sờ tới chỗ nào, Cao Vũ Sanh nhịn không được run một cái, giơ tay lên nắm bàn tay đang sờ loạn kia.
"Chu cha, bé heo này còn biết bắt người nữa cơ à?" Địch Thần cúi người lại gần, cười híp mắt đùa hắn, bỗng nhiên cổ tay bị kéo xuống, bị Cao Vũ Sanh kéo ngã trên người hắn.
Cao Vũ Sanh thở gấp hai cái, không biết là do tức giận hay do gì khác, khàn giọng nói: "Không phải là nói em đi ngủ à?"
"Tiền sửa làm sao có thể xem là tiền trộm được!"
"Vậy thì anh không hiểu rồi." Địch Thần bí hiểm chớp chớp mắt, "Nếu như anh dám kiện em ấy tội cố ý gây thương tích, thì tôi liền dám kiện anh tội làm hư đồng hồ giá trị bạc triệu, anh tin không?"
Kẻ có tiền vạn ác! Vành mắt của tên trộm muốn nứt ra, giận đến suýt thì hôn mê.
"Em đang nghi ngờ tên sát thủ lần trước là em trai em thuê?" Ra khỏi đồn công an, nghe được mục đích Cao Vũ Sanh muốn nhìn tên trộm, Địch Thần có chút ngạc nhiên.
"Nó chưa chắc đã có gan này." Cao Vũ Sanh cất tài liệu có được từ chỗ cảnh sát đi, chuẩn bị cuối tuần đưa về nhà làm quà cho cha mình. Tuy là Cao Mục Địch vừa nhát vừa ngu, nhưng gần đây nó biểu hiện tích cực như thế, đúng là đáng để nghi ngờ.
"Nhà em có ngôi vị hoàng đế để thừa kế à?" Địch Thần nhíu mày, vừa có sát thủ vừa có khối u ác tính, lần trước còn thuê tên khốn khiếp Bạch Duệ kia để làm cái bẫy nữa, trình độ quyết liệt có thể so với "Cửu long đoạt đích" (2).
(2) Cửu long đoạt đích (còn gọi là "Cửu tử đoạt đích"), chỉ sự kiện lịch sử mà các con của hoàng đế Khang Hi triều Thanh cùng nhau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Lúc đó, xếp theo thứ tự có 24 đứa con, trong đó có 9 người cùng tham dự việc tranh đoạt hoàng vị.
Cao Vũ Sanh rũ mắt, che giấu đi dữ tợn chợt lóe lên trong con ngươi: "Chắc bọn họ nghĩ đó là ngôi vị hoàng đế, em thì chẳng thèm."
"Giờ đi đâu?" Địch Thần giơ tay lên xoa đầu hắn, cài dây an toàn xong thì lái xe ra ngoài.
"Đưa cái này đi sửa một chút." Cao Vũ Sanh quơ quơ cái hộp nhỏ trong tay, chỉnh điểm đến trong bản đồ thành khách sạn mà Archi đang ở.
/Hết chương 62/