Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 78 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Địch Thần tuỳ tiện chồng một bộ đồ vào, mông như bị lửa xém lao xuống lầu. Bên ngoài đen kịt, mắt mắc bệnh quáng gà chỉ có thể bật đèn pin lên, mượn ánh đèn vàng của đèn đường để dò đường.
Trên đường chẳng có bao nhiêu người, chỉ có một người đàn ông say rượu bước đi lảo đảo, vừa đi vừa cất giọng ca vàng: "Chết cũng phải yêu ——"
Địch Thần đặt taxi online nhưng không ai nhận, chỉ có thể đứng lề đường ngoắc taxi chạy ca đêm. Taxi chạy ca đêm cũng không nhiều, khoảng năm phút mới bắt được một chiếc. Anh nhìn không rõ, chỉ thấy một điểm sáng là vẫy tay. Cũng may vận khí không tệ, không bao lâu đã nhìn thấy được một màu sáng xanh, hẳn là đèn "xe trống" của taxi.
"Này, mày đứng chắn đường đó!" Phía sau truyền đến giọng nói lèm nhèm của người đàn ông say rượu, mang theo mùi rượu nồng nặc. Địch Thần quay đầu lại, dùng đèn pin chiếu qua đó, phát hiện là một người đàn ông trung niên trọc đầu.
Cũng không biết là bị công ty cho thôi việc, hay là bà vợ chạy theo người khác, nhìn qua vẻ mặt rất là khó chịu. Bị đèn pin chiếu vào mắt, lập tức chửi ầm lên: "Chiếu cái gì mà chiếu, thằng oắt con bụi đời!"
Xe taxi dừng lại, Địch Thần nóng lòng lên xe, lười tính toán với tên ma men. Không ngờ mới kéo cửa ra thì tên ma men kia lại mắng nhiếc chui tọt vào ngồi phía sau, nằm bất động.
"Tôi bắt xe trước." Địch Thần kéo ông ta ra.
Tên ma men cười hắc hắc, hai chân thò ra ngoài xe, vỗ bụng nấc rượu kêu to một cái: "Giờ xe này là của tao, lái đi!"
Tài xế taxi cũng không muốn chở một người say rượu như thế, chậm chạp không chịu đề máy xe.
Địch Thần tự nhận mình là một người có tính khí tốt, bình thường gặp chuyện này thì cũng chẳng sao, nhưng hôm nay không phải bình thường! Nhanh chóng hít ô-xy một cái, kéo cổ chân của tên ma men, lôi thẳng xuống.
"Áu áu áu!" Người đàn ông trung niên phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
Địch Thần dùng một tay ném người lên đường đi bộ, không để ý đến người nọ còn chửi ghê hơn, phủi tay leo lên xe đóng cửa lại, lễ phép trả lời một câu: "Gào nữa ông đây thịt ông luôn."
"Em không sợ..." Cao Vũ Sanh ngẩng đầu, vẻ mặt không khống chế được vừa rồi vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, chân mày vẫn nhíu như trước.
"Được, em không sợ." Thầy giáo Địch dùng giọng nói dỗ trẻ trả lời, kéo chăn qua đắp kín cho hắn. Nửa đêm thấy hình ảnh trước khi mẹ mình chết thì cho dù là ai cũng sẽ bị sốc thế này, huống chi Cao Vũ Sanh còn là đứa trẻ rất để ý đến chuyện này.
Nhưng giờ không thể tiếp tục thảo luận vấn đề này với em ấy được, Địch Thần nhẹ nhàng vỗ lưng hắn cách tấm chăn: "À, để anh dạy em một cách đối phó với ác mộng."
"Cách gì?"
"Sau khi khi gặp nguy hiểm ở trong mộng thì liền nhìn lên trời hô to một câu "Ca ca cứu em," anh sẽ mặc áo choàng đỏ thở phì phò bay đến ôm em đi." Đây là những lời Địch Thần dùng lúc trước để dỗ Địch Mông Mông, đã có thí nghiệm trên bạn học Tiểu Địch, chứng minh phương pháp này đáng để thử một lần. Chỉ là bình thường trong mơ thì anh không mặc áo choàng đỏ, mà là đeo tạp dề màu xanh, cực kỳ không có khí khái anh hùng.
Cao Vũ Sanh tưởng tượng một chút về anh Thần siêu nhân đeo tạp dề nhỏ: "..."
Vỗ về ấu trĩ vậy mà lại hữu hiệu thần kỳ với Cao Vũ Sanh. Sắc mặt của hắn đã khá hơn nhiều so với lúc nãy, cánh môi cũng có màu sắc. Nằm trong lòng Địch Thần một hồi, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường: "Hồi trước Cao Viễn là công ty của Diệp Phùng Thu, có phải là việc mẹ em đứng trên toà nhà Cao Viễn có liên quan đến chuyện không may ở mỏ kia không..."
Lúc nghe được tin tức ở trại tạm giam thì Cao Vũ Sanh cũng đã nói việc này với Địch Thần. Dựa theo điều mà Lộ Trường Hoa nói, đại khái chính là vào nhiều năm trước thì mỏ khai thác Cao Viễn gặp chuyện không may, dẫn đến có rất nhiều cô nhi, Diệp Phùng Thu làm viện trưởng của cô nhi viện là xuất phát từ hổ thẹn.
"Khoan hẵng nghĩ." Địch Thần muốn xoa mặt hắn, nghĩ đến tâm tư của Cao Vũ Sanh, lại quẹo tay đi hướng khác, xoa cái đầu xù xù kia, "Buổi tối người ta hay lo nghĩ, đạo lý suy nghĩ ra được hơn phân nửa là cực đoan. Cho nên trẻ em phải đi ngủ sớm, đỡ khỏi khóc quấy."
Cao Vũ Sanh im lặng một lát, khẽ gật đầu, giơ tay ra vịn eo anh: "Lát nữa anh có đi nữa không?"
Bị hỏi như thế, Địch Thần quả thật là không biết nói sao. Trong lòng nói mình là phải tránh cho xa, tay lại không khống chế được kéo người ôm vào lòng: "Anh không đi đâu cả, ở với em."
/Hết chương 78/