Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 89 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Đúng là sát thủ súng bắn đinh! Khi Địch Thần thấy bàn tay máu bám trên cánh tay mình thì lập tức đỏ mắt, cầm búa an toàn xông ra, thầm nghĩ phải đánh nát cái đầu chó của tên khốn kiếp này.
Sát thủ bị cửa xe đụng té, ngã ở trên nền cỏ mềm nên cũng không bị thương, đẩy cửa xe ra nhanh chóng đứng dậy, lại lần nữa giơ súng bắn đinh lên.
"Phụt phụt phụt!" Súng bắn đinh đã được cải chế có uy lực mười phần, Địch Thần lăn một vòng ngay tại chỗ, tiện tay nắm cửa xe rớt xuống đất làm tấm khiên. Đinh sắt cắm thẳng vào cửa sắt, cũng may cửa xe đủ dày, tuy là không đỡ được đạn chính quy, nhưng ngăn cản mấy cái đinh thì vẫn dư sức.
Địch Thần cầm cửa xe nhanh chóng đến gần, dùng hết sức đánh về phía sát thủ, siết chặt búa an toàn trực tiếp hướng đến đầu của hắn đánh, muốn đập nát cái xác của con rùa chết tiệt kia ra, cho hắn hiểu đầu nở hoa là thế nào.
Sát thủ giơ chân đá vào cửa xe, dựa thế văng ra, lăn một vòng ngay tại chỗ, hướng về phía Địch Thần tiếp tục bắn đinh, cái này khiến cho Địch Thần phải xoay người lại đỡ.
Sát thủ chuyên nghiệp này có tố chất rất tốt, không hề ham chiến. Tạm thời uy hiếp Địch Thần xong, liền nhanh chóng hướng tới gần xe, ý đồ bắn chết Cao Vũ Sanh đang bị kẹt ở chỗ tài xế. Địch Thần hít một hơi ô-xy thật dài, xoay ngang cửa xe, trực tiếp xem nó là đĩa ném qua.
"Bộp!" Cửa xe đập trúng sau lưng của sát thủ, đụng ngay chỗ gáy, phát ra tiếng đụng lớn. Lảo đảo hai bước, trực tiếp ngã nhào xuống đất, bất động.
Địch Thần đoán là tên này đã bị đụng cho hôn mê, bước nhanh chạy đến ôm Cao Vũ Sanh ra ngoài. Khi tay chân bị thương mà bị đè ép quá một giới hạn thời gian nào đó chắc chắn sẽ bị hoại tử, còn ở bên trong ngây ngô thêm giây nào nữa thì Thiên Tứ của anh sẽ có thêm một giây chịu khổ.
Buồng lái chen chung một chỗ với cục đá, đã bị biến dạng nghiêm trọng. Địch Thần trực tiếp đẩy đuôi xe, kéo xe ra chỗ khác. Nghe được tiếng rên đè nén của Cao Vũ Sanh, trong lòng lập tức quéo thành một cục, hận không thể đập nát xe ngay lập tức.
"A!" Sát thủ bên đó bỗng quát lớn một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Địch Thần. Địch Thần không chút nghĩ ngợi trực tiếp chắn ngay chỗ cửa sổ xe, trên cánh tay đau xót, âm thanh ghim vào thịt truyền vào trong đầu, đánh cho cả người tê dại.
Sát thủ nằm sấp dưới cửa xe, lặng lẽ giơ súng lên. Nếu như Địch Thần bị tiếng gào của hắn thu hút thì có thể chọn xoay người, như thế là hắn có thể trực tiếp bắn trúng buồng lái.
"Mẹ nó!" Địch Thần không dám đi chuyển, nhanh chóng nhấc chân lên đá trúng một cục đá nhỏ, chuẩn xác không nhầm đập trúng ngay mặt sát thủ.
Địch Thần nhẹ nhàng nói chuyện với hắn, sợ hắn hôn mê, đơn giản lên giọng: "Em nói em có ngốc không, nói em lái qua trái thì em lại lái qua phải!"
Người bình thường lái xe, lúc gặp nguy hiểm thường vô ý thức tránh đi vị trí của mình, tìm chỗ an toàn. Mà phản ứng lúc đó của Cao Vũ Sanh gần như là phản lại quy luật tự nhiên, hắn lái qua phải, chính là tông mình vào tảng đá.
"Em không thể để anh bị thương được." Cao Vũ Sanh nhẹ giọng nói.
"Lần sau nhớ kỹ, phải bảo vệ mình trước. Cơ thể anh rắn chắc hơn em, lại có lực đàn hồi cao, đụng vào không nát." Địch Thần ôm chặt hơn, thử xem có thể chạy nhanh được không, thấy quá xóc nảy thì bỏ qua, tiếp tục bước nhanh đi.
Cao Vũ Sanh quyến luyến ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn cằm anh: "Nhưng mà, nếu như anh mất máu quá nhiều thì không ai có cùng nhóm máu với anh cả."
Bước chân của Địch Thần dừng lại, cúi đầu nhìn hắn.
Sắc mặt của Cao Vũ Sanh tái nhợt, trong tròng mắt đen kịt tràn đầy ảnh ngược của Địch Thần, thấy anh cúi đầu, liền đơn giản lại gần, trực tiếp dán lên đôi môi nóng rực kia.
Địch Thần hít ô-xy có nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường, tiếp xúc được môi mỏng hơi lạnh, lạnh nóng đụng nhau, lại sinh ra chút ngọt ngào kỳ dị.
Địch Thần vốn đã ngây người nay lại càng ngây hơn. Rõ ràng là đụng chạm đến đó thì ngừng, nhưng lại giống như hai linh hồn đã chạm vào nhau. Thời gian dừng lại trong nháy mắt, vượt qua vũ trụ tinh hà, mấy vạn năm ánh sáng, hoà hai sinh mệnh vốn không nên cùng xuất hiện lại thành một.
"Ca ca, cám ơn anh đã đi tới tinh cầu này." Cánh môi đang dán với mình cực kỳ dịu dàng nói ra một câu như thế, liền chợt tách ra.
Địch Thần cảm giác được trên vai trầm xuống: "Thiên Tứ, Thiên Tứ!"
/Hết chương 89/