Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 92 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sát thủ đã bị bắt về quy án. Do ở chỗ núi non hoang vu, bị ghim vào cây không chạy được, lúc thấy cảnh sát đến thậm chí còn xin cảnh sát giúp đỡ.
"Do đây là một vụ án liên hoàn, đã bắt về đến đây, bây giờ do tụi em phụ trách." Tiểu Mã đến bệnh viện để hỏi Địch Thần về tình huống ở hiện trường. Trò chuyện nghiêm túc vài câu, liền không nhịn được mặt mày hớn hở lên.
Kinh nghiệm của Tiểu Mã nhiều hơn Tiểu Trần, làm cảnh sát mấy năm nay, đây vẫn là lần đầu bắt sống được sát thủ chuyên nghiệp.
Địch Thần đang ngồi cạnh giường gọt táo cho Cao Vũ Sanh, vốn anh hẳn phải đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng Cao Vũ Sanh ở đây thì không thể bỏ người đi được, cũng chỉ có thể phiền cảnh sát chạy đến. Nghe thấy sát thủ cầu cứu với cảnh sát, có chút ngoài ý muốn: "Không lẽ tên này không có kế hoạch rút lui à?"
Loại liều mạng làm ăn này, theo lí mà nói cũng nên có một hậu chiêu. Nếu như nhiệm vụ thất bại, phải rời khỏi hiện trường thế nào, phải chạy trốn làm sao, các loại này nọ. Thậm chí còn có thể có đồng bọn nữa, qua bao nhiêu lâu không trả lời thì sẽ đến giúp.
"Anh bẻ gãy một cánh tay của người ta, một cánh tay khác thì bị ghim vào cây, chạy sao đây?" Tiểu Mã nghe cảnh sát khu vực tả lại tình hình, cũng có chút đồng tình với tên sát thủ xuất sư bất lợi kia.
Địch Thần chẳng thấy xấu hổ chút nào, xoay dao cắt trái cây trong tay: "Anh chỉ tự vệ thôi."
Cảnh sát Trần Chiếu Huy đi theo ho nhẹ một tiếng: "Anh Mã."
Tiểu Mã nói lạc đề, lúc này mới thu liễm lại, ý nói Tiểu Trần hỏi Địch Thần đi. Chính hắn thì khoanh tay đứng một bên, tò mò quan sát Cao Vũ Sanh nửa nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại.
Trần Thành Thật rất cẩn thận, tận chức tận trách hỏi vài vấn đề, nói đi nói lại để Địch Thần nói hai lần về tiền căn hậu quả: "Vị trí công kích trọng điểm của sát thủ là chỗ nào?"
"Vị trí trọng điểm? Nhìn không ra, hẳn là chỗ nào có thể đánh thì cứ đánh." Địch Thần cẩn thận nghĩ lại một chút, nếu đúng là phải nói, thì sát thủ cứ nhằm vào đầu của anh —— còn dùng súng bắn đinh chỉa vào.
Cao Vũ Sanh rũ mắt: "Có lẽ độ khó của việc đánh gãy chân khá cao, nên liền đơn giản giết người."
"Làm sao em biết là đánh gãy chân?" Địch Thần mơ hồ đoán được chút gì.
Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gậy chống. Địch Thần cau mày nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy bà chị hai nhà họ Cao khiến người không ưa.
Cao Văn Tranh vẫn là bộ dáng nhướng cằm kia: "Cha tới thăm cậu một chút." Dứt lời, nhường vị trí, lộ ra cha cô đứng sau lưng.
Cũng không biết mẹ kế có kể trò khôi hài trước phòng phẫu thuật cho Cao Chấn Trạch nghe không, nhưng trước mặt người ngoài thì nhìn không ra. Cha Cao vẫn là bộ dáng nghiêm túc ít cười kia, nhìn cái chân bị thương của con trai mình một chút: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
"Con đã rất cẩn thận rồi." Cao Vũ Sanh ngước mắt nhìn về phía người cha mới vào cửa đã mở miệng giáo huấn.
Cao Chấn Trạch cũng không nói thêm câu ân cần gì, đôi mắt sắc bén nhìn hắn: "Con đến Ngũ Đồng làm gì?"
Địch Thần nhíu mày, chắn giữa hai cha con, mở miệng chuẩn bị lý luận với cha Cao nói chuyện khó nghe này, Cao Vũ Sanh bên kia bỗng nhiên mở miệng: "Có người gửi hình trước khi chết của mẹ cho con, con muốn biết mẹ chết như thế nào nên liền đến đó."
Sắc mặt Cao Chấn Trạch thay đổi đột ngột: "Ai gửi cho con?"
Sắc mặt Cao Vũ Sanh hờ hững nhìn ông, giọng nói cũng chẳng kích động chút nào: "Con không biết, có lẽ cha biết đó."
/Hết chương 92/