Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 94 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



Cao Chấn Trạch ôm ngực, tức giận đến môi tím bầm, lảo đảo lui về phía sau, mắt thấy sẽ ngất đi.



"Cha!" Cao Văn Tranh hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay ra đỡ ông.



Cao Chấn Trạch hất tay của cô ta ra, thở hổn hển mấy hơi mới bình thường lại: "Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, cái chết của anh trai con không có chút quan hệ nào với Diệp Dung."



"Cha nói không thì là không đi." Sau khi đã phát tiết, lý trí quay về. Chắc là do sợ chân khí của cha mình quất tới, Cao Văn Tranh không cãi cọ nữa, cầm lấy cái túi đặt trên bàn, đội mũ đen có lớp sa mỏng lên. Kéo lớp màn trên mũ xuống, che đi gương mặt đỏ lên.



Chỉnh sửa váy và gậy chống, lại biến trở về Cao tiểu thư ưu nhã cao ngạo: "Cha yên tâm, cho dù trong lòng con nghĩ có như thế nào, thì cũng tuyệt đối không làm tổn thương người thừa kế bảo bối của cha đâu."



Nói xong, nhìn cũng không nhìn Cao Vũ Sanh với sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, đạp đôi giày cao gót xoay người rời đi.



Địch Thần nhẹ nhàng xoa sau lưng Cao Vũ Sanh, vô cùng tán đồng gật đầu: "Chị em nói không sai, anh nghĩ chuyện này không phải do cô ta làm ra đâu, dù sao chó cắn người cũng không kêu."



Bàn tay mới vừa đè tay nắm cửa phòng bệnh xuống của Cao Văn Tranh dừng lại, quay đầu cho anh một đôi mắt như dao: "Anh mắng ai đó?"



Vẻ mặt Địch Thần vô tội, nhìn xung quanh một chút, chỉ chỉ mình: "Tôi á? Tôi mắng ai cơ?"



"Anh nói ai là chó hả!" Cao Văn Tranh thả tay nắm cửa, khí thế hung hăng xông lại. Một chân của cô là chân giả, dưới chân giả cũng mang giày cao gót, đi từ từ thì không sao, đi nhanh thì khó tránh khỏi có chút nghiêng ngả. Ưu nhã mới vừa nãy hoá thành tro bụi trong nháy mắt.



Địch Thần ngăn Cao tiểu thư suýt nữa là nhào lên giường, giữ chặt tay của cô để ngừa cô té đụng trúng Cao Vũ Sanh, vô cùng nghiêm túc giải thích: "Đã nói là cô đâu, tôi nói chó cắn người không kêu mà, cô lớn tiếng thế, chắc chắn cũng không phải là con chó tôi nói."



"Được rồi! Biến đi nhanh đi, đừng có ở đây chọc tôi phiền nữa." Cao Chấn Trạch ngồi lại trên ghế sô pha, đập lên bàn một cái.



Cao Văn Tranh hất tay Địch Thần ra, hung hăng trừng mắt nhìn Cao Vũ Sanh ngồi trên giường xem trò vui một cái. Đừng tưởng là cô không nhìn thấy, tên con hoang này vừa mới cười, chắc chắn là nó sai vệ sĩ làm như thế.



Chị gái đạp giày gót cao và gậy chống nhọn, "cộp cộp cộp" rời đi.



Hành lang của bệnh viện vô cùng yên tĩnh, âm thanh bước đi của cô vô cùng rõ. Y tá cầm thuốc đi ngang qua nhìn cô một cái, nhỏ giọng nhắc nhở cô giữ im lặng một chút.



Khuôn mặt che ở đằng sau lớp sa của Cao Văn Tranh đỏ lên, muốn xin lỗi lại nói không ra lời, cứng cổ bước nhẹ đi, từ từ ra tới cửa bệnh viện. Mới ra đến cổng, liền thấy bên cạnh xe mình có hai người đàn ông đứng đó, đang nói chuyện với tài xế.



"Đang làm gì thế?" Cao Văn Tranh đi tới, hất cằm lạnh giọng hỏi.



Tài xế thấy cô, muốn nói lại thôi, bị người đàn ông xa lạ bên cạnh đoạt trước: "Cô là Cao Văn Tranh?"



"Đúng..." Nói còn chưa dứt lời, cảnh sát lấy giấy chứng nhận ra đã tới trước mặt cô.



"Chúng tôi là đội hình cảnh thành phố, có một vụ án cần cô phối hợp điều tra, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Người cầm chứng nhận cảnh sát chính là Tiểu Mã, mới vừa bước ra khỏi bệnh viện liền nhận được nhiệm vụ mang Cao Văn Tranh về hỏi cung.



Lúc nãy Địch Thần nhắn tin cho hắn, nói chị cả nhà họ Cao tới rồi, vô cùng ồn ào. Tố cáo dùng tên thật, hoài nghi chị cả có quan hệ với vụ án lần này, mong muốn đồng chí Tiểu Mã vì nhân dân phục vụ bắt người đi. Vốn chỉ nghĩ đùa một chút, Tiểu Mã vừa mới lược bỏ quá trình tìm người trực tiếp ôm cây đợi thỏ bên cạnh xe.



Địch Thần ở trong phòng không biết tố cáo mù quáng của mình lại có hiệu quả, còn cảnh giác nhìn chằm chằm Cao Chấn Trạch: "Cao tiên sinh, Vũ Sanh bị thương quá nặng, ông có chuyện gì thì hôm nào nói tiếp, em ấy cần được nghỉ ngơi."




Cao Văn Tranh đang cầm khăn ướt lau mặt, sửa sang lại dung nhan của mình, nghe thế thì tay run một cái, lau sạch lông mày đã giữ cả đêm không phai: "Biết thì biết, tôi còn sợ anh ta à?"



"..." Bạch Duệ muốn nói lại thôi, cuối cùng thì chẳng nói gì nữa. Chỗ này là đội hình cảnh, tên vệ sĩ kia có phách lối hơn nữa thì cũng không thể ra tay ở đây được.



Đợi lúc hai người ra ngoài, đã không thấy bóng dáng của Địch Thần.



Tiểu Mã cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng bước chân nhẹ nhàng của Cao Văn Tranh: "Mẹ nó, chắc chắn bà cô này đã chuẩn bị hết rồi, gì cũng hỏi không được."



Tiểu Trần chịu đựng cả đêm, hai vành mắt xanh đen, ngáp nói: "Đội phó không ở đây, hai chúng ta thật không xong."



Địch Thần xông tới từ ngõ quẹo, vừa đi từ từ theo sau, vừa hít ô-xy. Nếu Cao Văn Tranh còn không sợ bị Cao Vũ Sanh biết, như thế thì anh cũng sẽ quang minh chánh đại giáo huấn hai người bọn họ một trận, có lẽ Cao tiểu thư cũng sẽ không để ý đâu.



Ô-xy chạy vào cơ thể, cơ thể lập tức nhẹ nhàng không ít. Đi bước dài, chuẩn bị kéo hai người vào hẻm nhỏ, Bạch Duệ bỗng nhiên mở miệng nói một câu khiến cho anh tạm dừng đánh người.



"Bên kia nói muốn khoản còn lại."



Một câu nói không đầu không đuôi, nghe hơi không bình thường.



Cao Văn Tranh cau mày: "Chuyện không làm xong, muốn khoản còn lại gì?"



Bạch Duệ hạ giọng, ở chỗ đường phố ồn ào thế này chắc là không có ai có thể nghe được. Nhưng Địch Thần hít ô-xy vào thì ngũ giác nhạy hơn bình thường, nghe được cách quãng: "Hắn trách chúng ta không đưa cho hắn tin tức chính xác."



"Cộc cộc," gậy chống gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang, Cao Văn Tranh chợt dừng bước.



Địch Thần lập tức giả thành người qua đường, nhìn lên quảng cáo trên tường.



"Đưa cái gì mà đưa! Tôi không có thiếu tiền, nhưng chuyện không thành còn liên luỵ đến tôi, chuyện này không được!" Cao Văn Tranh bắt đầu cáu kỉnh, khuyên kiểu nào cũng không nghe, nói Bạch Duệ gọi điện thoại nói không, bây giờ thì quay về.



Hai người nói nhao nhao ồn ào đi xa, Địch Thần nhăn chặt chân mày đối với bức tường đối diện.



"Người anh em à, cần thì cứ gọi số trên đó là được." Phía sau có người nhỏ giọng nói một câu.



Địch Thần quay đầu lại, thấy một người đàn ông tỉa râu mép giống con chuột, tay cầm một xấp tờ rơi quảng cáo, nháy mắt ra hiệu với anh.



"Gọi số gì?" Địch Thần không hiểu ra sao.



"Cái này à, tôi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm cũng lâu rồi. Loại chuyện này ấy à, cũng chẳng cần xấu hổ gì." Người đàn ông có râu mép chuột cười hắc hắc, chỉ vào quảng cáo anh mới nhìn.



Địch Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua:



[To hơn dài hơn lâu hơn, một phát là trúng, súng trym như pháo! Xin liên hệ với số diện thoại 181105XXXX].



/Hết chương 94/