Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 108 : Tốc độ quá nhanh
Ngày đăng: 18:12 19/04/20
Khi Lâm Dao biểu diễn xong, rất nhiều phụ huynh đều hét lớn muốn Lâm Dao hát một bài nữa. Mặc dù Lâm Dao rất phấn kích cũng muốn hát tiếp nhưng các bạn học sinh sau cánh gà cũng có tiết mục biểu diễn, nên cô chỉ còn cách theo ban nhạc đi xuống
Lâm Phi nhìn thấy những giọt nước mắt trên sân khấu của cô em họ, bất giác thấy mình thực sự chưa thấu hiểu Lâm Dao
Xem ra đó là cô gái lanh lợi hiểu chuyện, rất tự tin, một khi đứng trên sân khấu là cảm xúc dâng trào theo tiết tấu, thăng hoa theo từng nốt nhạc.
Lâm Phi không rõ là liệu bác cả có hiểu con gái của mình không, nhưng chắc chắn là bác không ủng hộ ca hát.
Dù sao thì trong con mắt người lớn hát hò vẫn được coi là thấp kém trong xã hội ví như kỹ nữ, đào kép, không có địa vị gì, diễn có hay đến mấy thì cuối cùng cũng luẩn quẩn trong cái tròng thấp hèn dơ dáy.
- Em gái của cậu giỏi quá, sau này mà không thành ca sĩ thì thật uổng.
Diệp Tử Huyên hết lời ca ngợi.
Lâm Phi gật gật :
- Sau này nói sau.
Lâm Phi gửi tin nhắn cho Lâm Dao nói mấy câu tán dương cô, anh không đi về phía cánh gà tìm Lâm Dao, nghĩ rằng lúc đó các bạn nữ đang thay đồ nên không tiện đi vào.
Sau khi văn nghệ kết thúc, Lâm Phi và Diệp Tử Huyên trao đổi phương thức liên lạc, sau đó liền cùng Tô Ánh Tuyết về nhà.
Cố Thải Anh đi về phía cánh gà chúc mừng con gái, bà cũng hiểu rõ Lâm Phi không muốn gặp mình, xuất hiện trước mắt hắn chỉ làm cho hắn thêm tức giận.
Trong xe, Tô Ánh Tuyết ngồi phía sau, thắc mắc hỏi Lâm Phi:
- Lâm Dao có phải được huấn luyện chuyên nghiệp không? Sao cô ấy hát hay như vậy nhỉ?
Lâm Phi đắc ý nói:
- Thiên phú đó, cô xem tôi thông minh thế nào, đây là di truyền gia tộc.
- Anh có thiên phú âm nhạc sao? Cả ngày chỉ biết chơi game, xướng ngũ âm còn loạn xạ.
Tô Ánh Tuyết trừng mắt với hắn.
Lâm Phi im lặng cười cười, thấp giọng nói:
Cô không ngờ, một đêm vui vẻ như vậy lại đụng phải sao chổi.
Vốn dĩ trong trường có Vương Tử Tình che chở, rất nhiều nam sinh thích cô cho nên chưa bao giờ gặp rắc rối. Nhưng Tô Tuấn Hào dù sao cũng là thiếu gia của Tô gia, lại có vệ sĩ, có thầy cô giáo và học sinh thấy cô bị đẩy đi, cũng chỉ có thể làm như không thấy.
Đang lúc Tô Tuấn Hào kéo Lâm Dao ra bãi đỗ xe, một bóng người vọt đến trước mặt gã.
- Anh!
Lâm Dao ngẩng đầu, thấy Lâm Phi giống như trên trời rơi xuống, vui mừng kêu lên.
Cô không ngờ Lâm Phi có thể đến nhanh như vậy, cô còn nghĩ là đã không kịp rồi.
- Ồ?
Tô Tuấn Hào bất mãn nói:
- Lâm Phi, anh có ý gì? Không phải là anh đã về với chị của tôi sao, quay lại muốn ngăn cản tôi?
Một vài sinh viên cũng chú ý đến, không khí có chút căng thẳng.
Lâm Phi không nói gì, một tay mạnh mẽ chụp vào cánh tay trái đang nắm tay Lâm Dao của Tô Tuấn Hào.
- Ah!!!
Khuôn mặt Tô Tuấn Hào nhăn lên, gã không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đau đớn.
Hạ tiếp chút nữa, cảm giác Lâm Phi dùng tay bóp cho tê dại, giống như xương cốt đều không còn nữa.
Lâm Dao thấy tay Tô Tuấn Hào không còn chút sức lực, không nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng chạy tới chốn sau lưng Lâm Phi.
Hai tên vệ sĩ phía sau đều ngây ra, đây không phải là vệ sĩ của đại tiểu thư sao? Sao lại không nói không rằng phế đi một cánh tay của đại thiếu gia?
Tô Ánh Tuyết từ xe lao đến, đã thấy một màn bi kịch phát sinh, tức giận giậm chân, sao hắn không nghĩ đến hậu quả khi gây chuyện chứ? Tốc độ nhanh quá.