Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 110 : Ngã
Ngày đăng: 18:12 19/04/20
Hai tên vệ sĩ là người đầu tiên có phản ứng, xoay người rống một tiếng rồi xông lên, một trái một phải, xuất quyền về phía eo và hông của Lâm Phi!
Lâm Phi sớm đã có sự chuẩn bị, mặc kệ sắc mặt của Tô Tuấn Hào đang tái nhợt và tiếng kêu gào kinh sợ, hắn coi Tô Tuấn Hào như cây gậy côn “thịt người”, quét về phía hai tên vệ sĩ kia.
Phịch phịch!
Đầu của hai tên vệ sĩ bị hai chân của Tô Tuấn Hào quét trúng, bị đánh đến thất điên bát đảo, mắt nổi đom đóm rồi ngã xuống đất.
Không phải chúng quá cùi bắp, mà là tốc độ và lực đạo của Lâm Phi quá mức nhanh gọn và cương mãnh!
Thậm chí hai chân của Tô Tuấn Hào bởi va chạm mà tạm thời tê dại.
- Lâm Phi!
Tô Ánh Tuyết thấy tình hình không ổn, kinh hô một tiếng rồi tiến lên phía trước kéo tay của Lâm Phi, để hắn buông Tô Tuấn Hào xuống!
Nhưng cánh tay của Lâm Phi lại giống như bê tông cốt thép, cơ bản không phải là thứ để một người con gái như cô có thể lôi kéo, càng không nói đến chuyện Lâm Phi thả người.
Tô Tuấn Hào sợ hãi đến mức phát khóc. Mặc dù gã biết thân thủ của Lâm Phi không thường, trước đó ở Tô gia cũng gây chuyện khiến Diêu Lam rất khó chịu, nhưng gã cảm thấy chủ yếu là vì Lâm Phi không rõ gia cảnh của họ.
Nếu nói ra thế lực nhà họ Diêu, dù Lâm Phi là tên ngốc cũng biết, bọn họ không phải là người dễ chọc vào.
Không ngờ, lần nào gã cũng lấy thân phận là cháu trai ngoại của Diêu gia ra nhưng trước mặt Lâm Phi, nó chỉ như một tờ giấy mỏng bị xuyên thủng!
- Mày…mày muốn làm gì? Mau thả tao xuống! Khụ khụ…họng của tao…
Tô Tuấn Hào sắc mặt xanh mét, cơ thể run rẩy, cơ bắp cương cứng. Cổ gã vì thở dồn dập mà bắt đầu ho khan, thở dốc.
Nếu cứ tiếp tục thế này, gã sắp khiếp sợ đến mức tè ra quần rồi.
Lâm Phi ngoảnh đầu lại, nói với Lâm Phi đang nhìn ngây ngốc:
- Dao Dao, em nhớ kỹ, ai dám bắt nạt em, sẽ là kết cục thế này…
Nói xong, Lâm Phi bỗng ném Tô Tuấn Hào vọt lên không trung!
Tô Tuấn Hào giống như con rối bị quăng đi, gào thét trong không trung, cơ thể không được khống chế, ngã phịch xuống từ độ cao ba bốn mét.
- Bịch!
Người xung quanh đều không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng thê thảm này. Tô Tuấn Hào không nắm được trọng tâm, lưng kề sát mặt đất, đầu và hai chân cũng theo đó chạm đất!
- Ah!
Hai tên vệ sĩ cắn răng kìm nén đau đớn, vừa gọi điện vừa đến ôm Tô Tuấn Hào. Dù Tô Tuấn Hào toàn thân toàn mùi khai của nước tiểu cũng mặc kệ.
Tô Ánh Tuyết gương mặt phiền muộn. Mặc dù đã bảo toàn được tính mạng cho Tô Tuấn Hào, nhưng một khi Diêu Lam biết việc này, e là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tiệc rượu hiệp thương sắp đến, cô cần tập trung sức chú ý vào việc làm ăn và đàm phán với Cố Thải Anh, không ngờ, còn xảy ra chuyện này.
Nhưng cô cũng không tiện nói Lâm Phi, dù gì thì cũng là Tô Tuấn Hào có ý động đến Lâm Dao trước. Ai không có người thân?
Nghĩ đến những chuyện này, cô đau đầu muốn chết, đang muốn nói chuyện với Lâm Phi tiếp theo nên làm thế nào, thì thấy Lâm Phi đã đến an ủi Lâm Dao.
- Dao Dao, sau này gặp phải loại chuyện này, phải nói với anh đầu tiên, em đừng có áp lực tâm lý gì cả. Nếu em không nói với anh, chịu ức hiếp, vậy thì anh sẽ tức giận thật đấy.
Lâm Phi nhấn mạnh.
Lâm Dao gật đầu, lo lắng nói:
- Anh, giờ phải làm sao, dù sao đó cũng là em trai của Tổng giám đốc Tô, hơn nữa thế lực còn lớn như vậy…chúng ta…
- Giao cho anh là được rồi, không phải sự việc lần trước cũng lớn sao, có anh ở đây.
Lâm Phi cười thoải mái.
Thấy bộ dạng không sao cả của người đàn ông, Tô Ánh Tuyết không khỏi trừng mắt, nhưng có Lâm Dao ở đây nên cũng không tiện nói quá nghiêm trọng:
- Đúng vậy, khiến Lâm Dao phải sợ hãi rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay em biểu diễn cũng mệt rồi, việc còn lại cứ để chị và anh của em giải quyết, em không cần lo lắng.
Lâm Dao cảm kích nhìn Tô Ánh Tuyết. Cô không ngờ, Tô Tuấn Hào bị chỉnh thảm như vậy mà Tô Ánh Tuyết vẫn thông tình đạt lý, không trách người ngoài như cô.
- Chị…chị Tô, vậy thì em đi trước đây, em còn phải đến bệnh viện chăm cha, làm phiền chị rồi.
Lâm Dao thành khẩn nói.
Tô Ánh Tuyết gật đầu cười, rồi nói tạm biệt.
Chờ Lâm Dao đi, sắc mặt Tô Ánh Tuyết lập tức lạnh xuống, bất mãn nói với Lâm Phi:
- Rốt cuộc anh làm việc có suy nghĩ không vậy? Bình thường không phải anh rất thông minh sao, vừa rồi không biết nghĩ xem làm vậy sẽ có hậu quả thế nào sao?