Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 113 : Ai hiểu
Ngày đăng: 18:12 19/04/20
Ngày hôm sau là chủ nhật, trời trong nắng ấm.
Chuyện tối ngày hôm qua tạm thời chưa gây ra chuyện gì lớn. Diêu Lam và người nhà họ Diêu đều không nói gì, thậm chí ngay cả Tô Tinh Nguyên cũng duy trì sự trầm mặc.
Người trong cuộc như Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết càng ở trong tâm thế chờ đợi, đương nhiên không thèm quan tâm.
Lâm Phi vốn tưởng rằng sau khi ăn sáng có thể thoải mái nghỉ ngơi một ngày. Từ sau khi ở trong khu nhà cao cấp này, hắn chưa từng có thời gian hưởng thụ.
Nhưng Tô Ánh Tuyết lại gọi mấy cuộc điện thoại cho Trương Tĩnh, sau khi dặn dò công việc, cô đột nhiên thay sang một chiếc áo cộc tay in hoa, váy ngắn màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa phía sau đen nhánh. Cô chạy đến trước mặt Lâm Phi, vui vẻ nói:
- Mau thay quần áo thường ngày đi, chúng ta phải ra ngoài rồi.
Lâm Phi ngồi trên ghế salon xem tivi, miệng ngậm một điếu thuốc, thấy cô gái trang điểm nhẹ nhàng, hắn không khỏi ngây ngốc.
Dáng người Tô Ánh Tuyết cao gầy. Tuy chiếc váy máu trắng có thể miễn cưỡng che dấu hai đùi nhưng hai bắp chân xinh đẹp, trắng như tuyết lại khiến người ta xao xuyến. Áo phông ngắn tay như quá nhỏ bé với vòng một của cô gái, gây cho người đối diện cảm giác không biết nó sẽ bùng nổ vào lúc nào.
Lâm Phi cảm thấy cô gái này thật khổ nha. Mỗi sáng, cô đều chạy bộ. Ngực chắc chắn rất khó chịu buồn bực, khổ thân cô phải chịu đựng nhiều năm như vậy.
- Anh… anh nhìn vào đâu đấy hả!
Tô Ánh Tuyết cảm thấy ánh mắt của Lâm Phi đang tập trung vào ngực mình, cô thò tay lên che theo theo bản năng, khuôn mặt đỏ bừng tức giận.
Lâm Phi khoan thai cười:
- Hôm nay mà cũng muốn đi làm sao? Ánh Tuyết à, cô hãy nghe lời tôi đi, đừng cực khổ như vậy. Bây giờ là thời gian nghỉ ngờ, tuần sau sẽ diễn ra hội nghị thương hiệp, cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức chứ.
- Ai nói muốn đi làm, không phải anh nói muốn tới vườn thú chơi sao? Hôm nay tôi đi với anh!
Tô Ánh Tuyết biểu lộ vẻ mặt thành thật.
Khóe miệng Lâm Phi khẽ co rút, hắn vô tội đáp lại:
- Tôi đâu có nói muốn đi vườn bách thú? Là cô tự nói đây chứ, sao lại đổ cho tôi?
Tô Ánh Tuyết lập tức lạnh mặt, thở phì phò chất vấn:
- Anh lặp lại lần nữa xem, rốt cuộc anh có muốn đi hay không?
Ba bà lão rất cảm động. Ba người cũng không khách khí, dù gì ở tuổi này được người khác nhường chỗ cũng là chuyện bình thường.
Còn một bà lão vẫn chưa có ghế ngồi. Xe đã bắt đầu chuyển bánh. Lâm Phi nhìn xung quanh, không phải chị gái đang ôm đứa nhỏ thì là những hành khách trung niên, cũng chỉ còn người khá trẻ “hắc đạo” ở phía trước.
- Tiểu huynh đệ, nhường chỗ cho bác gái này đi.
Lâm Phi vỗ vai người kia.
Người đàn ông quay phắt đầu, hung dữ, trừng mắt nhìn Lâm Phi:
- Mày muốn chết à?
Không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng. Lái xe ngồi phía trước không biết có nên tiếp tục đi không. Hình như bọn họ đang cãi nhau?
Tô Ánh Tuyết nhíu mày. Cô nháy mắt với Lâm Phi, ý bảo hắn đừng làm loạn. Dù sao cũng là nơi công cộng, dân chúng bình thường đang ở xung quanh.
Bà lão khuyên nhủ:
- Thôi, được rồi, được rồi! Xương cốt tôi vẫn còn rất chắc, để tiểu tử này ngồi đi.
- Tôi đếm đến 3, anh không đứng dậy, tôi sẽ khiến cho anh phải đứng dậy.
Lâm Phi thản nhiên nói.
Người đàn ông cười nhạo:
- Có bản lĩnh thì làm đi… Một kẻ như mày có thể làm nổi sao?
Lâm Phi không phí lời, đếm “3, 2, 1”, thấy dáng vẻ khinh thường của người này, căn bản anh ta không có ý định đứng dậy. Lâm Phi cũng không chậm trễ, thò tay kéo tay trái của anh ta.
Lâm Phi dùng chút lực. Theo Lâm Phi nghĩ, chút sức lực này với người bình thường đã đủ. Đừng nói tên này chỉ mới 1m9, ngay cả người cao 2m cũng bị kéo dậy.
Thế nhưng sau đó khiến Lâm Phi hết sức kinh ngạc. Hắn không thể kéo người này đứng dậy?