Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 115 : Kẹo dẻo trong ký ức

Ngày đăng: 18:12 19/04/20


Tiếng nói chuyện của cô gái rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ lại như một nhịp trống đập liên hồi vào đầu Lâm Phi.

Cuối cùng, Lâm Phi đã hiểu, vì sao cô ta lại chọn đúng thời điểm này để tới vườn bách thú xem sư tử.

Đối với Tô Ánh Tuyết, tiệc rượu thương lượng tuần sau cũng được, áp lực của nhà họ Mã cũng được, tất cả đều là những con mồi mà cô phải đối mặt.

Cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, cũng đã biểu lộ thái độ rõ ràng. Thắng làm vua thua làm giặc. Cô coi thường sự cẩu thả. Cô sẵn sàng không tù thủ đoạn nào, vượt qua mọi khó khăn để đạt được mục đích.

Nội tâm Lâm Phi run rẩy. Hắn như nhìn thấy, bên trong vẻ ngoài đẹp đẽ của người con gái ôn nhu yếu ớt bên cạnh là một tâm hồn mạnh mẽ không biết mệt mỏi, một tâm hồn như loài sư tử không ngừng chạy theo con mồi.

Giờ khắc này, Tô Ánh Tuyết đẹp hơn bao giờ hết. Lâm Phi nhìn cô, ánh mắt trở nên say mê.

- A…

Lát sau, Lâm Phi hâm mộ cười nói:

- Cô có một… người mẹ thật tuyệt vời.

Hốc mắt Tô Ánh Tuyết đỏ lên. Cô cười sáng lạn, gật đầu thật mạnh.

Chờ hơn nửa tiếng, sau khi nhìn thấy sư tử, Tô Ánh Tuyết mới chịu cùng Lâm Phi đi ăn cơm.

Tuy nhiên, Tô Ánh Tuyết không muốn ăn cơm, cô chỉ muốn ăn kem và bánh sừng dê ngọt. Một lượng lớn đồ ăn ngọt và đồ ăn dễ béo đều bị cô nhét vào mồm.

Lâm Phi nghi ngờ, cô gái này thích ăn đồ ngọt như vậy, làm sao có thể giữ dáng được cơ chứ. Hay là cô ta béo chỗ khác.

Tuy nói thế nào đi chăng nữa, Lâm Phi cảm thấy càng ngày mình càng thích ở cùng Tô Ánh Tuyết. Dưỡng mắt là một chuyện, quan trọng hơn cả, cô gái này sẽ không làm hắn cảm thấy nhàm chán, cô luôn có nhiều ý tưởng kỳ quái thú vị.

Lúc ra khỏi vườn bách thú, trời đã chạng vạng tối. Lâm Phi tưởng rằng Tô Ánh Tuyết sẽ muốn ngồi xe buýt về nhà, nào ngờ vừa ra khỏi vườn bách thú, cô đã gọi ngay một chiếc taxi.

Điều khiến Lâm Phi buồn bực chính là Tô Ánh Tuyết không về nhà mà đi đến khu Lâm An.

Lúc tới một ngã tư, hai người xuống xe. Lâm Phi lấm lét nhìn trái nhìn phải. Nơi này đã từn rất gần nhà của hắn. Chẳng qua, nhà hắn trước kia đã sớm bị thu hồi.

Đa số cửa hàng ở đây, người và vật đều không còn. Mọi thứ đã thay đổi, mặt tiền cửa hàng cũng thay đổi nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhận ra bóng dáng nắm đó.
- Ui chao… Tôi thích vị của ô mai lắm, cậu lấy cái vị xoài nhé, được không?

Cậu bé cẩn thận nhìn cô bé, đôi mắt to sáng ngời khi nhìn thấy cô gái bỗng trở nên thất thần. Sau đó, cậu lập tức cúi thấp đầu, như ma xui quỷ khiến mà gật đầu…

Hai tay run rẩy cầm lấy kẹo dẻo vị xoài, cậu bé có thể ngửi thấy từ miệng túi tỏa ra mùi thơm của hoa quả.

Hắn đột nhiên nhớ tới, đêm đó, hắn đã một ngày một đêm không ăn gì. Hắn rất đói.

Cô bé sung sướng cầm một viên kẹo vị ô mai cho vào miệng, “òm ọp” nhấm nuốt. Cô không quên thè lưỡi ra liếm ít đường dính bên miệng.

- Hôm nay tới muộn, ông lão ở cửa hàng bán kẹo nói đã bán hết sạch rồi chỉ còn lại hai túi này. Không phải tôi keo kiệt đâu nha… Hừ, những người cướp kẹo dẻo của tôi thật đáng ghét. Lần sau nhất định tôi phải tới sớm, mua hết kẹo dẻo trong cửa hàng.

Cô bé sợ cậu bé không tin, xòe đôi tay trống không tự mình xách chiếc ba lô hình gấu trúc trên vai.

Tìm lấy tìm để, bỗng nhiên khuôn mặt cô bé trở nên ngượng ngùng, đành lấy thêm một viên kẹo từ trong túi của mình ra.

- Tôi đi ra ngoài gấp quá, không mang nhiều tiền. Cậu ăn thêm viên này nhé.

Tiểu cô nương tỏ ra rất đau lòng, nhưng vẫn đưa một viên kẹo cho cậu bé.

Lúc này, một chiếc xe Benz màu đen chậm rãi dừng ven đường. Cửa sổ xe hạ xuống. Người tài xế chào cô bé.

- Đại tiểu thư, sao cô lại một mình chạy tới đây mua kẹo dẻo vậy? Cô mau lên xe đi, đừng để bị ướt, phu nhân đang tìm cô đấy.

Cô bé cười rất ngây thơ, gật đầu thật mạnh. Sau đó, cô như một đám mây xanh nhạt lướt đi rất nhanh, thu ô che mưa, chạy vào trong xe.

Cậu bé ngây ngốc nhìn chiếc xe Mercesdes-Benz chạy xa, mãi đến khi đi qua khỏi đèn đỏ, rồi dần biến mất ở đầu đường.

Mưa vẫn rơi.

Nhưng giờ phút này, thế giới trong mắt cậu bé bỗng trở nên bất động.