Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 123 : Đánh cược

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Phương Nhã Nhu không nói nên lời, dở khóc dở cười, cảm thấy Trang Diệc Phàm có chút đáng thương, có lòng tốt mang mỳ đến lại bị Lâm Phi thuyết giáo một hồi, còn bởi không hiểu nên không trả lời được.

- Anh xem xem, tôi biết là anh không hiểu mà. Được rồi, được rồi, để đầu bếp làm một đĩa mỳ nóng khác, tiện thế mang cho tôi một đĩa luôn, cảm ơn nhiều.

Lâm Phi vung tay về phía Trang Diệc Phàm.

Trang Diệc Phàm mặt tái xanh, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười với Phương Nhã Nhu:

- Nhã Nhu, em đợi một chút, anh đi đổi ngay.

- Học trưởng, không sao đâu, em ăn lạnh cũng được.

Quả là đả thương người quá đáng, lại sai thiếu gia của Trang Gia như người hầu vậy.

Nhưng Trang Diệp Phàm lại muốn nắm cơ hội biểu hiện, cố chấp đi bưng mỳ nóng tới.

Thấy Trang Diệc Phàm lại vội vã đi, Phương Nhã Nhu trừng mắt với Lâm Phi:

- Anh cố ý chứ gì, hiểu thì ghê gớm lắm sao? Đây là thành ý của người ta, sao anh lại có thể làm vậy với Trang Diệc Phàm.

Lâm Phi cười nói:

- Tiểu thư Phương Nhã Nhu, lẽ nào cô không phát hiện ra sao? Bất kể tôi có trêu chọc vị học trưởng kia của cô thế nào thì thực ra cô cũng không giận tôi. Điều này chứng tỏ là trong lòng cô tôi chiếm vị trí nhiều hơn so với anh ta…Cô đừng miễn cưỡng mình nữa, cố gắng thử tiếp nhận tình yêu của anh ta không bằng theo tôi cho xong.

Nói xong, Lâm Phi chớp chớp mắt với Phương Nhã Nhu, ánh mắt khiêu khích mang theo chút mập mờ.

Phương Nhã Nhu muốn phản bác nhưng lời đến cổ họng không thể thoát ra. Cô nhận thức được rằng có vẻ những điều Lâm Phi nói là sự thật…

Bản thân mình quả thực cảm thấy có lỗi với Trang Diệc Phàm, nhưng không giận Lâm Phi thật, chỉ giả vờ mà thôi.

Lẽ nào mới gặp Lâm Phi có mấy lần mà trong lòng mình hắn còn quan trọng hơn Trang Diệc Phàm, người mình quen biết bao nhiêu năm sao?

Cô sực nhớ lại lời của Lâm Phi, quan trọng không phải là gặp được người tốt, mà là gặp đúng người…

Trong lòng Phương Nhã Nhu có chút rối bời, cô im lặng một hồi.
- Anh qua đó có thể làm được gì? Để bọn trẻ làm nhục anh sao?

Tô Tinh Nguyên nghẹn lòng, biết rõ Diêu Lam có ý đồ khác nhưng lão cũng chỉ có thể lặng yên nén giận.

Lâm Phi đang đứng bên cạnh Phương Nhã Nhu, từ xa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, hắn nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, thu lại nụ cười trên mặt.

- Nhã Nhu, tôi và cô đánh cược, thế nào.

Lâm Phi đột nhiên mở miệng.

Phương Nhã Nhu chau mày, có chút thấp thỏm:

- Lâm Phi, anh muốn làm gì, đừng làm loạn, đây là tranh chấp giữa hai công ty và gia tộc, một mình anh không thể thay đổi được gì cả. Tôi biết anh thân thủ giỏi, nhưng dù anh có đánh Mã Thanh Hoành một trận thì sự suy tàn của Khuynh Thành Quốc Tế vẫn không thể xoay chuyển, chỉ càng giúp càng loạn thôi.

Lâm Phi nói:

- Khuynh Thành thế nào thì tôi không làm chủ được, nhưng cô tin không, tôi không cần nói câu nào cũng có thể khiến Mã Thanh Hoành lập tức cút khỏi bữa tiệc, hơn nữa, tuyệt đối không động thủ đánh gã.

Phương Nhã Nhu sững sờ, giọng điệu nghi hoặc:

- Rốt cuộc anh định làm gì?

- Xem ra cô không tin là tôi làm được?

Lâm Phi cười quái dị.

Phương Nhã Nhu không nói gì, quả thực cô không cho rằng, Lâm Phi có thể không nói gì, không đánh người mà đuổi được Mã Thanh Hoành ra khỏi bữa tiệc.

Lâm Phi ghé miệng vào tai Phương Nhã Nhu, nhỏ giọng cười tà:

- Nếu tôi làm được, cô theo tôi…cái đó, thế nào?