Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 126 : Chuyện chung thân đại sự

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Lúc này, Ngô Vĩnh đã hoàn thành nhiệm vụ, từ ngoài đi vào, cung kính nói:

- Phu nhân, Phi thiếu gia đã bình an vô sự…

Cố Thải Anh gật đầu đáp:

- Chú Vĩnh, vất vả cho chú rồi…

- Đâu có gì đâu ạ.

Ngô Vĩnh cười tủm tỉm nói:

- Phu nhân, sắp đến giờ rồi. Sau khi đọc xong diễn văn, bà có thể vào hội trường tham dự tiệc rượu.

- Tôi biết.

Cố Thải Anh trả lời, sau đó, bà ta lại ung dung hỏi thăm:

- Chú Vĩnh… Lúc nãy chú ở gần Phi nhi, chú có thấy, quan hệ giữa nó và nha đầu nhà họ Tô kia không hề bình thường không?

Ngô Vĩnh híp mắt:

- Phu nhân cũng đã nhận ra rồi sao?

Cố Thải Anh quay người, nét mặt vẫn giữ nguyên thần sắc như cũ:

- Chú Vĩnh cũng nghĩ thế sao?

- Ha ha…

Dường như Ngô Vĩnh đang tìm lý do để thoái thác:

- Tôi tuổi đã cao, chuyện của tuổi trẻ, tôi cũng không hiểu lắm. Lão nhân chỉ cảm thấy, Phi thiếu gia thực sự rất thích Tô tiểu thư. Nếu không, thiếu gia cũng sẽ không tức giận như vậy, đây không phải sự tức giận mà một vệ sỹ thông thường nên có.

Cố Thải Anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Bà ta suy nghĩ trong chốc lát rồi lại hỏi:

- Vậy chú Vĩnh cảm thấy nha đầu nhà họ Tô đó như thế nào? Có xứng đáng với Phi nhi không?

- Chuyện này…

Ngô Vĩnh khiêm tốn đáp lại:
Tô Ánh Tuyết thật lòng nói. Quả thật cô đã chuẩn bị nhưng có thành hay không, phải xem Cố Thải Anh cân nhắc như thế nào.

Lâm Phi nhíu mày:

- Cô chưa có sách lược vẹn toàn thì đừng bỏ qua thời gian còn lại. Tiếp xúc nhiều với mấy người nước ngoài, có khi lại thành công thì sao?

Tô Ánh Tuyết vô lực trừng mắt:

- Anh cho rằng chúng ta đang mua xổ số hay sao? Đây không phải là việc có xác suất. Mấy công ty có cơ hội đều đã từ chối, những công ty khác thì, chúng ta một là không có người giới thiệu, hai là không có vốn, bọn họ sẽ không dám đàm phán với chúng ta.

- Không có người giới thiệu thì tự mình đi làm quen với họ. Tiệc rượu chính là tiệc làm quen, ai cũng từ không biết trở thành biết. Còn vốn, nhất định có thể tìm được, rất đơn giản.

Lâm Phi cười hắc hắc.

Tô Ánh Tuyết không thèm để ý đến hắn, quay người đi.

Nhưng Lâm Phi bắt lấy tay cô.

- Anh làm gì thế hả! Tôi không có tâm tình nói chuyện linh tinh với anh đâu.

Tô Ánh Tuyết tức giận quay người đi. Tâm trạng của cô vốn đã không tốt. Lúc này Lâm Phi lại còn giằng co với cô khiến cô tức giận đến phát khóc.

Lâm Phi thấy mắt cô đã đỏ, ngân ngấn nước, hắn biết rõ, vừa rồi cô chỉ miễn cưỡng vui mà thôi. Vì vậy, hắn thở dài, mỉm cười nói:

- Cô không phải kiểu người sẽ dễ dàng từ bỏ mọi việc. Tôi biết, lúc này cô rất khó chịu, nhưng không phải còn có tôi đây sao? Tin tôi một lần đi, vào tìm đối tác thương lượng, đàm phán với họ. Chúng ta có thể làm được

Tô Ánh Tuyết cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này có sự chắc chắn, có sự tín nhiệm, có sự thương tiếc.

Cô bỗng nhớ tới, lần đầu tiên gặp mặt, lời nói ngắn gọn đáng tin của người đàn ông:

- Không sao, có tôi ở đây…

Một sự tin tưởng và cảm giác an toàn trỗi dậy khiến Tô Ánh Tuyết thả lỏng cơ thể. Cô thoải mái cười. Thôi được rồi, mặc kệ thành bại, mình vẫn nên tin tưởng anh ta thì hơn.

Mắt Tô Ánh Tuyết hiện lên sự ranh mãnh, cô mấp máy đôi môi đỏ mọng, ngẩng đầu lên nói:

- Vậy anh nói cho tôi biết một chuyện trước đã, sau đó chúng ta sẽ vào.