Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 143 : Ưu điểm của đóa hoa họ Tô

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Tô Ánh Tuyết đôi mắt bừng sáng, hưng phấn nói:

- Anh nhìn ra được sao? Đúng vậy, đây là kẹo dẻo Bảo Bảo do em chế biến ra, tôi gọi nó là “Xào xạc”.

Lâm Phi há hốc mồm, mặc dù trong đầu hắn chứa vô số tri thức nhưng cũng có chút chậm chạp không theo kịp với lối tư duy hiếm thấy của cô nàng này.

- Xào… Xào xạc?

Cái cằm Lâm Phi sắp rớt xuống đất rồi.

- Vì sao lại đặt tên đó?

Tô Ánh Tuyết nghiêm túc móc từ trong bình ra một cái kẹo dẻo, bàn tay thon dài giơ lên, sau đó nhẹ nhàng bóp viên kẹo, giống như để chứng minh viên kẹo dẻo này rất đàn hồi.

- Em từng chú tâm nghiên cứu, lúc bóp vào viên kẹo dẻo nó sẽ phát ra âm thành gì? Em nghe thật lâu mới cảm thấy được tiếng đè nén đó hẳn là tiếng “Xào xạc Xào xạc” cảm giác rất co giãn.

Tô Ánh Tuyết nghiêm trang giảng giải:

- Cho nên sau khi chế biến ra kẹo dẻo Bảo Bảo, liền gọi nó là “ Xào xạc “, nghe thật hay phải không.

- Ý định của em là sau khi Khuynh Thành Quốc Tế vượt qua khó khăn, sẽ đầu tư cho “ Xào xạc” quay chụp phim hoạt hình và phim điện ảnh về kẹo dẻo Bảo Bảo. Nước Mỹ có bọt biển Bảo Bảo, Hạ quốc chúng ta cũng có kẹo dẻo Bảo Bảo.

Mặt Lâm Phi tái đi mất rồi, hắn có chút hoài nghi liệu não mình sắp phát sốt hay không, làm sao còn dám mơ mộng sẽ cưới cô nàng này về làm vợ nữa?

Điểm quan trọng là cô nàng điên rồ này còn muốn đưa “ Xào xạc” trở thành một nhãn hiệu, thậm chí trị giá tới một trăm triệu? Nếu chỉ luận về khả năng buôn bán, cô quả thật là một người kỳ tài.

- Tô Ánh Tuyết, có phải em chịu áp lực quá lớn nên tư duy có chút hỗn hoạn hay không?

Cô nàng lắc đầu, vui vẻ cười nói:

- Không cần, thật ra em không thích ngủ, bởi vì em cảm thấy ngủ làm lãng phí cuộc đời vốn ngắn ngủi của mỗi người, em còn nhiều niềm vui thích cần làm. Thứ hai nếu muốn nói chuyện hợp tác với tập đoàn S, em cần phải sửa một chút phương án trong kế hoạch, nên sẽ làm việc một lúc rồi mới đi ngủ.

Lâm Phi chỉ có thể gật đầu, hắn cảm thấy mình nên đi ngủ thì tốt hơn, nếu nghe tiếp sẽ có khả năng bị mất ngủ.

Lâm Phi trèo lên thành bể bơi, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần bó sát hình thức giác. Tô Ánh Tuyết nhìn thấy thân hình đàn ông cường tráng cũng không có ý tránh đi, mà thoải mái cầm một chiếc khăn bông đặt trên ghế đưa cho Lâm Phi.

- Lau khô người đi, đừng để thảm trong phòng làm việc của em bị ướt. Tấm thảm lông cừu quý giá đó là do em nhờ người mua từ I-ran về.
Vương Thiệu Hoa ánh mắt tràn đầy thương yêu, không những không có ý trách cứ Cố Thải Anh mà ngược lại còn động viên an ủi bà.

Cố Thải Anh lau khóe mắt, nức nở lắc đầu:

- Thiệu Hoa, anh không cần phải làm như vậy… Anh luôn mặc kệ em có sai hay không, anh vĩnh viễn dung túng cho em như thế. Chỉ có điều, anh đối tốt với em lại càng khiến em cảm thấy có lỗi với anh hơn.

- Đứa nhỏ Tử Tình này nếu thật sự gặp phải chuyện không hay, em dù có lấy cả tính mạng cũng không thể đền bù những thiệt thòi anh đã phải chịu. Em không phải một người vợ tốt, đến giờ làm một người mẹ theo đúng nghĩa cũng không được. Em không xứng với lòng tốt anh dành cho em.

- Đừng nói ngốc như vậy! Những tội lỗi do bọn bắt cóc gây ra có quan hệ gì tới em? Em so với mẹ ruột của Tử Tình, so với người làm cha như anh còn tốt hơn rất nhiều. Anh làm sao có thể trách em được?

Vương Thiệu Hoa không hài lòng nói.

Nói xong, ông ta đưa tay nắm lấy hai tay Cố Thải Anh rồi nói:

- Tin tưởng anh, Tử Tình nhất định sẽ không có chuyện gì.

Cố Thải Anh gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt đầy cảm kích. Bà nắm rõ tình hình hiện giờ nên nói:

- Thiệu Hoa, anh có đầu mối gì không. Theo lý thuyết, trên thương trường em cũng không có thâm thù đại hận với kẻ nào. Anh làm quan nhiều năm như vậy cũng kết giao rất tốt. Vậy tại sao lại có người muốn bắt cóc con gái chúng ta?

Vương Thiệu Hoa lắc đầu than khổ:

- Anh không biết, dù có nghĩ cũng không thông suốt được. Vì sao bọn cướp thần bi này đột nhiên xuất hiện, ai có thù lớn như vậy với chúng ta… cho dù không phải nhằm vào chúng ta cũng là muốn động thủ với Vương gia. Em chẳng qua cũng chỉ là một thành viên không được gia tộc coi trọng. Lần này ra tay với gia đình ta hình như có điều gì đó không hợp lý.

Trong ánh mắt Cố Thải Anh lướt qua vài tia sầu lo.

- Không biết tối qua sau khi Phi nhi giết một người trong số bọn cướp, hắn có gặp phiền toái gì hay không? Không thể để hắn bị đám người kia báo thù.

- Phi nhi sao?

Vương Thiệu Hoa cau mày nói:

- Đúng rồi, Lâm Phi làm sao có thể có thân thủ lợi hại như vậy. Chú Vĩnh còn bị thương, thế mà Lâm Phi có thể giết chết được một trong số bọn cướp.