Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 150 : Mẹ chồng tương lai

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Cô không khuất phục, dù người trước mặt là Cố Thải Anh. Đây không phải là cô cầu xin Cố Thải Anh, mà là đưa ra bảng giá đầy đủ, muốn hợp tác với bà.

Cố Thải Anh dựa vào ghế ngồi, mỉm cười. Quả thực bà rất phục cô gái này, chuyện này bà làm sao có thể từ chối?

Nói cách khác, sao bà có thể không hài lòng về một cô gái như này, quả thực là Tô Ánh Tuyết rất xứng đôi với con trai bà.

Thấy biểu tình khác thường trên gương mặt Cố Thải Anh, hòa ái, hiền lành, nhưng tất cả nhưng biểu cảm này không liên quan đến chuyện bọn họ đang bàn.

- Hội trưởng Cố, còn có nghi vấn gì sao ạ?

Tô Ánh Tuyết không khỏi tâm thần bất định, theo lý mà nói, mọi chuyện hẳn sẽ được giải quyết thuận lợi.

Lẽ nào Cố Thải Anh muốn giở trò, cố ý đi ngược lại với mình mà không muốn ký tên?

Không thể nào, nếu bà ta là người phụ nữ tùy hứng như vậy, vậy căn bản không thể đi được tới ngày hôm nay.

Hơn nữa, bỏ qua lợi ích lớn thế này, còn gọi gì là thương nhân?

- Tô tiểu thư, tôi cũng có một đề nghị, không biết cô có tình nguyện nghe hay không?

Cố Thải Anh cười nói.

Tô Ánh Tuyết nghi hoặc:

- Hội trưởng Cố không hài lòng với phương án của tôi?

- Trên thực tế…

Hai tay Cố Thải Anh khoanh trước ngực nói:

- Nếu không phải xảy ra chuyện này, hiện tại tôi sẽ ký tên ngay…nhưng tình huống của cô có phần đặc biệt, nếu cô đồng ý với tôi một chuyện, tôi mới có thể hợp tác với cô.

- Điều kiện gì, mong bà cứ nói.

Cố Thải Anh cười nói:

- Tôi muốn hỏi một chuyện trước đã.

- Xin bà cứ hỏi.

Trong lòng Tô Ánh Tuyết có chút mất kiên nhẫn, không hiểu Cố Thải Anh muốn làm gì.

Nhưng vấn đề mà Cố Thải Anh đưa ra lại khiến Tô Ánh Tuyết giật mình:

- Tô tiểu thư, cô và Lâm Phi là người yêu của nhau?
- Nhưng tại sao, bà là vợ của Phó chủ tịch tỉnh Vương? Tại sao các người không quen biết nhau?

Cố Thải Anh một hồi ảm đạm, thở dài:

- Có không ít nguyên do nhưng rốt cuộc là tôi có lỗi với Phi Nhi…khi nó còn là đứa trẻ tám tuổi, tôi đã lấy người chồng hiện tại của mình…

- Sau đó Phi Nhi mất tích, tôi không tìm được nó, cho đến năm ngoái, nó trở về Lâm An, bởi vì tôi luôn âm thầm quan sát gia đình bác cả nên mới phát hiện ra nó.

- Chỉ có điều Phi Nhi và bác cả nó đều hận tôi đến thấu xương, là tôi phản bội họ…mặc dù tôi có nỗi khổ tâm riêng, nhưng tôi biết, Lâm Nhi căn bản không cho tôi cơ hội giải thích, nó không tin những gì tôi nói.

Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cô nhớ lại ngày đó Lâm Phi hỏi mình có muốn tìm Cố Thải Anh giúp đỡ hay không, bộ dạng rất nghiêm túc, thì ra là bởi vì hận người mẹ ruột Cố Thải Anh này.

- Không thử làm sao biết, bà có nỗi khổ tâm, nói ra vẫn tốt hơn là không nói.

Tô Ánh Tuyết nghiêm túc nói.

Cố Thải Anh lại lắc đầu, hai mắt đẫm lệ:

- Ánh Tuyết, cô không hiểu…có những chân tướng nói ra chỉ càng khiến người ta đau lòng. Dù tôi có giải thích thế nào, tôi cũng có lỗi với cha con bọn họ.

- Tôi không làm tròn vai trò của một người mẹ, hơn chục năm qua, giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của nó, tôi không làm được điều gì cho nó, chỉ mang lại đau khổ cho nó…

- Cho nên tôi hy vọng nửa đời còn lại của mình, tôi sẽ tận lực bù đắp cho nó, hy vọng lúc tôi còn sống…nó có thể gọi tôi một tiếng “mẹ”.

Tô Ánh Tuyết không biết phải làm thế nào với Cố Thải Anh đã khóc không thành tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào này.

Cô không thể ngờ, sự việc lại thành ra thế này.

Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đột nhiên trở thành mẹ của người cô yêu, dù Lâm Phi có nhận bà hay không, nhưng Cố Thải Anh chắc chắn không lấy chuyện này ra làm trò đùa, cũng tức là, bà chính là mẹ chồng tương lai thứ thiệt của cô?

Tô Ánh Tuyết không biết nên làm thế nào mới phải. Có vẻ Lâm Phi rất ghét Cố Thải Anh, nhưng Cố Thải Anh lại không giống như đang lừa cô, bởi vì nếu bà không muốn nhận Lâm Phi thì hoàn toàn không cần nói nhiều như vậy.

Trong mắt bà là tình thương, là kỳ vọng và đè nén của một người mẹ, là một người phụ nữ, cô có thể cảm nhận được.

Tô Ánh Tuyết nghĩ tới mẹ mình, người phụ nữ của gia đình, người mà trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện công việc với cô, nhưng lại lặng yên đưa ra rất nhiều quyết định quan trọng, có lẽ Lâm Phi và cô giống nhau, đều không hiểu mẹ mình.

- Hội trưởng…hội trưởng Cố…

Tô Ánh Tuyết không có cách nào khác, nhỏ giọng nói:

- Bà…muốn tôi khuyên Lâm Phi…tiếp nhận bà sao?