Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 154 : Ăn thịt
Ngày đăng: 18:13 19/04/20
- Vâng…
Người quản gia tựa như u linh chậm rãi lùi lại mấy bước, sau đó thân ảnh chìm trong làn gió hư vô mờ mịt, nhanh chóng hóa thành một chiếc bóng, lui ra ngoài.
Nếu có người tinh thông võ thuật nhất định sẽ phát hiện ra đây thực sự là một loại thân pháp khinh công tinh diệu, tu vi khinh công của người quản gia này chắc chắn không tầm thường.
Hơn một phút sau, Ngô Khâm mặc đồ Tây, khúm núm đi tới, tựa như đang bước trên tảng băng, nhẹ nhàng từng chút từng chút đi đến.
Lão từ xa đã trông thấy gã kia đang ăn thịt, trong phút chốc, tim đập nhanh hơn, lão cắn chặt răng rồi mới dám bước tiếp lên.
Đi đến phía dưới nơi nghỉ mát, lão quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa:
- Thuộc hạ Ngô Khâm, đường chủ Thanh Phong đường đến đây thỉnh tội hội trưởng Hứa!
- Hạ Dương, vữa nãy ta nói gì nhỉ?
Gã không để ý đến Ngô Khâm, dường như đang tự hỏi mình.
Người quản gia vừa biến mất lúc nãy bỗng chốc xuất hiện, cúi đầu nói:
- Hội trưởng nói, để gã bò đến đây…
- Ồ - Gã gật gật đầu: - Là bò đến đây… ta cứ tưởng ta nhớ nhầm…
Một giây sau, gã lập tức biến mất khỏi chỗ ngồi, sau đó lại xuất hiện, trên tay cầm một chiếc dao ăn nhuốm đầy máu tươi, đứng sừng sững trước mặt Ngô Khâm!
Tốc độ của gã còn nhanh hơn cả tên quản gia Hạ Dương kia!
- Ông mày bảo mày bò đến đây! Mẹ kiếp, mày không nghe thấy ông mày nói gì à?
Gã hung hăng đạp vào ngực Ngô Khâm, lão bắn tung ra ngoài bảy, tám mét, may mà rớt xuống bãi cỏ, nhưng như vậy cũng khiến lão thất điên bát đảo, ho ra một búng máu!
Ngô Khâm che ngực, bỏ đến phía trước như một con cún nhỏ, khóe miệng vẫn còn chảy máu, lão đau khổ van xin:
Thậm chí vợ chồng Martha của Tập đoàn MS trước đây từ chối hợp tác với Khuynh Thành khi nghe tin này còn không thể nuốt nổi cơm.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài Khuynh Thành đều như ăn mừng năm mới. Còn nhà họ Mã trước nay luôn đối đầu với Khuynh Thành thì nay lại như tan đàn xẻ nghé.
Mã Thành Phong nghe được tin này, suýt chút nữa ngất xỉu trong phòng làm việc. Lão lao tâm khổ tứ, sử dụng không biết bao nhiêu tiền bạc công sức, tưởng rằng chỉ cần ngồi đợi cá sa lưới mà thôi, ai ngờ đâu khi kéo lưới lên, cá thì không thấy mà lưới còn bị cắn rách tươm, mất cả chì lẫn chài!
Đây đúng là không trộm được gà mà còn mất nắm thóc! Nghĩ đến đứa con trai Mã Thanh Hoành còn đang bất động trên gường bệnh, Mã Thành Phong ức đến suýt ói máu!
Ngay lập tức, cổ phiếu của Khuynh Thành cũng tăng vọt lên, cũng nhờ có quan hệ với nhà họ Vương mà mấy ngày liền, giá cổ phiếu tăng không ngừng!
Còn Tập đoàn Mã gia của nhà họ Mã thì lại gặp phải vô vàn trắc trở, đi xuống rõ rệt. Dường như dân chơi cổ phiếu đều nhìn ra được nhà họ Mã lần này đã bị thua một vố đau rồi, hơn nữa sau này cũng khó mà tồn tại được ở Lâm An nữa.
Lâm Phi nghe được thông tin này lúc hắn đang ngồi trên xe đưa Tô Ánh Tuyết đến công ty, nghe thông tin phát ra từ mục tin tức buổi sáng trên đài.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên thâm trầm, vừa lái xe vừa thấp giọng hỏi:
- Ánh Tuyết… em cầu xin sự giúp đỡ của Cố Thải Anh sao?
Tô Ánh Tuyết sớm biết Lâm Phi sẽ biết được thông tin này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nên cô dứt khoát lắc đầu:
- Không, chẳng phải em đã nói rồi sao, em không cầu xin người khác. Chỉ cần em đưa ra cái giá đủ cao là bà ta sẽ đồng ý hợp tác với em thôi.
- Nói như vậy… em không nợ bà ta cái gì?
Tuy trong lòng Lâm Phi không thoải mái nhưng việc cũng đã rồi, không thể bắt Tô Ánh Tuyết không được quan hệ gì với người đàn bà đó, hắn chỉ hy vọng giữa họ không có mối quan hệ tình thân hay tư lợi gì đó mà thôi.
- Tất nhiên, chỉ là hợp tác mà thôi, giao dịch công bằng thì làm sao có chuyện nợ nần. – Tô Ánh Tuyết giả bộ vô ý hỏi: - Sao cứ mỗi lần nhắc đến hội trưởng Cố là giọng điệu của anh không được tốt lắm? Anh quen bà ta à?