Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 157 : Hành hiệp trượng nghĩa

Ngày đăng: 18:13 19/04/20




- Tổng giám đốc Tô đợi đã.

Lưu Bác nhanh chóng dẫn người ngăn Tô Ánh Tuyết lại:

- Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ xử lý chuyện này.

Lưu Bác nói xong chạy đến chất vấn một người cảnh sát:

- Đồn trưởng Trưởng của các cậu đâu rồi?

Người cảnh sát kia đau khổ nói:

- Đồn trưởng không được khỏe nên đã tới bệnh viện rồi…

- Nói láo, vừa xảy ra chuyện đã bị ốm?

Lưu Bác không kiềm chế nổi, tức giận đến mức đầu bốc khói, ánh mắt hung ác nhìn vào đám người đang gây chuyện:

- Gậy điện trong tay mấy người để làm cảnh sao? Đuổi bọn họ đi mau, bọn họ đang phạm pháp.

- Hả?

Mấy người cảnh sát kinh ngạc không biết nên làm gì. Bọn họ đều là người địa phương, mấy người dân này bọn họ cũng biết, làm sao có thể ra tay tàn độc như vậy?

Ai ngờ mười mấy người đàn ông ở trần không hề sợ hãi, họ hét lớn:

- Bà con, bọn chúng quỵt nợ, lừa người, còn dám gọi người đến đánh chúng ta. Bọn họ có muốn chúng ta sống nữa hay không? Chúng ta lên thôi.

Nói xong, mười mấy người đàn ông hung dữ như soi, giương nanh múa vuốt, quơ côn lên xông về phía đám cảnh sát.

Những cảnh sát này cũng hết cách, chỉ có thể cố gắng chống cự, cầm gậy cảnh sát khua khua nhằm dọa bọn họ phải lùi bước. Nhưng ngay sau đó đã có hai ba người bị quật ngã trên mặt đất, bị người khác đạp lên.

Đám cán bộ trong thôn sợ hết hồn, bọn họ quyết tâm thế sao?

Nhất thời, chạy cũng không được, ở cũng không xong, đám người chỉ biết vô ý thức chậm rãi rút lui, trơ mắt nhìn đám người hung ác ngày một tới gần.

Lâm Phi thở dài. Làm như vậy, mấy cán bộ thôn thì không sao, nhưng mấy người cảnh sát vô tội lại bị vạ lây, chưa bị đã bị đánh đến thế rồi.

Hắn không đợi những người khác phản ứng, bước nhanh mấy bước, thuận tay đẩy mấy người thanh niên trẻ tuổi đang dẫn đầu đám người.
Hào kiệt không thể tiếp tục ăn trộm đánh nhau; phải biết cướp của người giàu chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa mới hợp tình hợp lý.

Nhưng đám người đó lại không có học thức, không có văn hóa, ngoài việc đánh nhau thì không biết làm gì khác.

Bao Tuấn Luân cũng xem như kẻ có đầu óc, nghĩ đến rất nhiều dân công hoặc công nhân nhà xưởng, bao nhiêu đốc công khất nợ tiền lương. Gã nghe ngóng để mấy người này đi đòi nợ thuê.

- Tôi nghĩ để bọn họ làm chút chuyện, có cơ hội đối nghịch nhưng không gây ra những xung đột quá lớn, còn có thể rèn luyện khả năng chịu đựng của bọn họ. Sau khi đã tốt rồi, lúc đưa bọn họ đến trước mặt Lâm tiên sinh, họ sẽ không quá kinh hãi.

Bao Tuấn Luân cười ha hả.

Lâm Phi dở khóc dở cười, hóa ra đám thanh niên kia đang cố gắng thể hiện cho Bao Tuấn Luân xem, mong chờ được vào cái bang hội gì đó.

- Anh hiểu lầm ý tôi rồi.

Lâm Phi chán nản sờ trán.

- Ơ?

Bao Tuấn Luân không hiểu nên vội vàng hỏi:

- Lâm tiên sinh không hài lòng với những người này sao? Nếu không… nếu không tôi lại đi tìm?

Lâm Phi lắc đầu:

- Tôi không có ý đó… Được rồi, giải thích với anh, anh cũng không hiểu. Đợi đến khi tôi chính thức để anh huấn luyện đám người đó, anh sẽ hiểu. Vậy họ đâu rồi?

Bao Tuấn Luân khẽ thở ra:

- Tôi bảo bọn họ mỗi lần xong việc đều phải tách nhau ra, đợi qua nửa tiếng mới tập hợp tại điểm ẩn nấp. Như vậy sẽ không bị người ta bắt được.

- Anh rất cẩn thận đấy nhỉ?

Lâm Phi gật đầu hài lòng:

- Đi, anh dẫn tôi đi tìm bọn họ. Tôi muốn kiểm tra một chút.