Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 163 : Con đường của kẻ mạnh

Ngày đăng: 18:13 19/04/20




Chờ đến khi ra khỏi Cục cảnh sát, Bạch Hân Nghiên cũng không nói gì, nói lời chào tạm biệt với Lâm Phi rồi quay về.

Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Khương Tiểu Bạch, tên đầu trọc cũng đang nhìn hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Tiểu Bạch không còn vẻ cợt nhả như trước, lúc này lộ ra vẻ thâm trầm.

- Đao ca, thật sự đã lâu không được gặp anh rồi.

Hai mắt Khương Tiểu Bạch lấp lánh.

Lâm Phi cười xoa cái đầu trọc:

- Cậu không nghe Thiên lôi bà nói sao, hiện giờ tôi dùng tên thật của mình, gọi tôi là Lâm Phi đi.

- Anh Phi…

- Cậu lớn hơn tôi bốn năm tuổi đấy, đừng gọi anh.

Lâm Phi nói.

Khương Tiểu Bạch không chịu, gọi thẳng tên gã không quen, bắt buộc phải gọi anh, không thì gọi lão Đại.

Lâm Phi cũng lười để ý mấy chuyện này, sau khi lên xe, hắn đi đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng, cùng Khương Tiểu Bạch ăn vài món rồi ôn lại chút chuyện cũ.

Nhân viên cửa hàng thấy Khương Tiểu Bạch là một hòa thượng, rất khách khí nói:

- Vị sư phụ này, trong cửa hàng có món ăn chay, xin hỏi là muốn gọi món gì ạ.

Khương Tiểu Bạch vẻ mặt mất hứng:
- Su phụ em làm gì có thời gian quản em? Lão đang bế sinh tử quan, bà ngoại nó chứ, tuổi thọ rùa già cũng đủ dài rồi, mấy đồ tôn của đệ tử lão thu nhận cũng chết gần hết rồi mà lão tổ tông ấy vẫn còn sống sờ sờ ra đấy. Phi lão đại, nếu anh không phong bế nội công thì tốt quá, có cơ hội đến chùa của tụi em, luận bàn với sư phụ em chút.

- Em nói với lão là, lão đại em quen ở nước ngoài cũng là người Hạ Quốc, thực lực mạnh hơn lão ta, lão ta không tin, nói cái gì mà người Hạ Quốc khắp thiên hạ này ngoài Kiếm Thánh và Thiên sơn huyền không đạo nhân ra thì lão ta không coi ai ra gì, đúng là mi thạch đầu, vừa thối vừa cứng…haiz…

Lâm Phi cười nói:

- Làm gì có ai nói ân sư của mình như cậu. Sư phụ cậu đúng là cao tăng đắc đạo, kỳ tài dùng võ ngộ thiền, bách niên không ra mặt của Thiếu lâm, nếu tôi thật sự mạnh hơn lão ấy, sẽ không đến mức rơi vào kết cục phải phong bế nội lực, có một phần lớn nguyên nhân là từ nhỏ được nuông chiều cho hư, căn cơ bất ổn, lão ta nói đúng, tôi không bằng lão ta.

Khương Tiểu Bạch cảm thấy khó chịu, nói:

- Anh Phi, sau này chắc chắn có cách, thiên hạn nhiều kỳ nhân dị sĩ. Sư phụ em nói, mặc dù lão không biết sau lằn ranh kia là cảnh giới gì, nhưng nếu có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên, tuổi thọ hẳn sẽ tăng lên ít nhất là ba trăm năm.

- Nói như vậy, rất nhiều cao nhân có lẽ cơ bản không chết, mà chỉ lánh đời, nói không chừng sau này lại gặp một người giúp anh chữa khỏi chứng bệnh kỳ quái này cũng nên.

Lâm Phi cười gượng, hắn đương nhiên hy vọng cũng có cao nhân như vậy để chỉ điểm sai lầm cho hắn, đây cũng là lý do vì sao mà hắn phải về nước đợi người kia…

Một người đàn ông nếm qua dư vị của kẻ mạnh, ai còn muốn biến thành kẻ yếu?

Lúc đầu chỉ là vì bảo vệ tính mạng của mình, bất đắc dĩ phải đi trên con đường của kẻ mạnh, dần dần từng bước lên đến đỉnh, khát vọng về thực lực của Lâm Phi ngày càng mạnh.

Chỉ tiếc, do nguyên nhân về thân thể khiến hắn bấc đắc dĩ tạm thời dừng bước lại, tập trung sức chú ý vào nơi khác.

Nhưng nếu có cơ hội, hắn vẫn muốn có thể tiếp tục bước lên cảnh giới cao thâm hơn.