Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 167 : Khả năng dị thường
Ngày đăng: 18:13 19/04/20
Cách tư duy của Tô Ánh Tuyết luôn khiến Lâm Phi phải suy nghĩ.
Lâm Phi không ngờ, cô gái lúc này còn đang nói muốn xem mặt trời mọc, muốn đi bộ cả đêm trên bờ cát trắng, bỗng chạy tới chỗ Lâm Phi, kêu đau chân, bắt hắn cõng về khách sạn đi ngủ.
Mặt trời mọc? Cô nói không cần nhìn nữa, cô hết hứng rồi.
Lâm Phi đã quen với vị hôn thê thay đổi trong chớp mắt, nhưng hắn vẫn không nói nên lời.
Tuy nhiên, được cõng Tô Ánh Tuyết trên lưng đi một quãng đường dài, Lâm Phi vẫn cảm thấy rất vui, vì hắn có thể chạm tay mình vào đùi và mông cô.
Tiếc là lúc về khách sạn, hai người vẫn phân giường ngủ. Theo cách nói của cô, chưa kết hôn không thể ngủ cùng giường.
Ở thành phố cảng chơi hai ngày, hoặc có thể nói là sau khi đưa Tô Ánh Tuyết đi ăn hải sản hai ngày, hai người vui vẻ ngọt ngào về Lâm An.
Thứ hai, sau khi đưa Tô Ánh Tuyết tới công ty, Lâm Phi chạy tới bệnh viên. Hắn phải đem tin tức này báo cho bác Lâm Đại Nguyên.
Tuy Lâm Đại Nguyên chỉ có thể ngồi xe lăn tham gia lễ đính hôn, nhưng ông ấy là bậc trưởng bối nhất định phải có mặt.
Lúc tới phòng bệnh, Lâm Dao đang nói chuyện với Lâm Đại Nguyên. Dù sao cha con thì vẫn là cha con. Tuy Lâm Đại Nguyên không thích con gái làm ca sỹ, nhưng ông ấy cũng không đối chọi với Lâm Dao nữa rồi.
- Tiểu Phi tới rồi hả, ây da, đến rất đúng lúc, bác đang định bảo Dao Dao gọi điện cho cháu.
Lâm Đại Nguyên vẫy tay, bảo Lâm Phi ngồi xuống.
Lâm Phi cười hỏi:
- Có chuyện gì thế ạ?
- Là như thế này,
Lâm Đại Nguyên hơi khó nói:
- Hai hôm trước, lúc Dao Dao về nhà ở thôn Thủy Khẩu lấy mấy thứ, nghe người trong thôn nói, phần mộ tổ tiên ở phía bắc thôn bácng ta, có người muốn mua lại để san bằng, xây dựng thành đường lớn, mở khu phố buôn bá. Đây là ý của ông chủ tập đoàn Khuynh Thành, đó không phải là ý của tổng giám đốc Tô đấy chứ? Cháu làm tài xế cho tổng giám đốc Tô, có chuyện này thật sao?
Lâm Phi gật đầu:
- Đúng là có chuyện này, vẫn đang trong giai đoạn đàm phán.
Lâm Đại Nguyên tức giận nói:
Trên đường từ thị trấn Tiêu Ninh về Lâm An, Lâm Phi xem đồng hồ, còn chưa đến trưa, đang định gọi điện thoại hỏi xem Tô Anh Tuyết đã ăn cơm chưa.
Đúng lúc đó, Hứa Vi lại gọi tới.
Lâm Phi nghe máy, cười nói:
- Chị Hứa Vi, sao hôm nay chị lại có thời gian rảnh rỗi gọi cho em vậy?
Người phụ nữ đầu dây bên kia như có ý phê bình mà nói:
- Được lắm Lâm Phi, em đính hôn với tiểu Tuyết mà không thèm nói với người chị này một tiếng sao? Uổng công tình cảm nhiều năm của chúng ta.
Lâm Phi nghe xong, ngượng ngùng đáp:
- Chuyện hơi bất ngờ, ngay cả bác em cũng vừa mới nói. Đang định trong hai ngày này gọi cho chị, chị cũng phải tới tham gia mới được.
Hứa Vi hừ hừ:
- Phải đợi đến Chủ tịch Hội đồng quản trị gửi thiệp mời cho mấy người bạn làm ăn, chị mới biết chuyện này. Em và tiểu Tuyết đều là người xấu, thấy sắc quên bạn.
Lâm Phi biết phụ nữ hay nói đùa nên trả lời:
- Thật ra em cũng biết mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng có một số việc, nói đến là đến…
Hứa Vi ở đầu kia trầm mặc trong giây lát rồi buồn bã nói:
- Lâm Phi, thật ra trước đây, chị vẫn không dám nói với em một chuyện, vì tình hình công ty bất ổn, chị cũng thấy rất khó khăn. Nhưng bây giờ, em đã muốn đính hôn với tiểu Tuyết, chị nhất định phải nói. Hiện này, Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Khuynh Thành là…
- Em biết!
Lâm Phi trức tiếp ngắt lời Hứa Vi, cười chua chát đáp:
- Em biết là người đàn bà kia. Em cũng biết, hiện nay, Khuynh Thành có quan hệ với nhà họ Vương.
- Hả? Vậy em… sao em…
Dĩ nhiên, Hứa Vi rất kinh ngạc. Nếu Lâm Phi đã biết, vì sao hắn lại không có phản ứng gì. Trước đây, lúc Lâm Phi nhắc đến người phụ nữ kia, bộ dạng hung ác khiến Hứa Vi rất sợ hãi.