Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 188 : Cao thủ Ẩn Long

Ngày đăng: 18:14 19/04/20




Lời nói của Khương Tiểu Bạch thoạt nghe như có vẻ hoài nghi thực lực của Lâm Phi, nhưng bản thân Lâm Phi lại biết, không phải gã ta lo lắng hắn đánh không lại mà chỉ đùa bỡn thế thôi.

Lâm Phi đưa tay đẩy đầu Khương Tiểu Bạch ra, không thèm để ý đến câu hỏi của gã, tuy nhiên hắn cũng biết đó là Khương Tiểu Bạch có lòng tốt, biết rõ Lâm Phi không hiểu rõ tình huống ở Hạ Quốc cho lắm, nên nhắc nhở một chút, dù sao trước mắt đánh thắng được người ta, còn phải dè chừng gia tộc sau lưng người ta.

Ngược lại Lục Vũ Phỉ và Phương Hải Thiên cũng không phải kẻ điếc, nghe Khương Tiểu Bạch nói khá rõ về bối cảnh và thực lực của mình, đều thầm giật mình đưa mắt nhìn gã.

Người được gọi là hòa thượng Khương Tiểu Bạch này, có lai lịch rất bí ẩn, hai người bọn họ đã tốn không ít thời gian điều tra thăm dò, cũng chỉ biết là gã xuất thân Thiếu Lâm, những tin tức khác, thậm chí gã theo học cao tăng nào của Thiếu Lâm, hai người đều không biết.

Tư liệu về Lâm Phi ở nước ngoài cũng vậy, tất cả đều đã bị sửa chữa, khi hai người muốn đi điều tra về hắn, đều đã chậm mất rồi.

- Không biết vị đại sư này lai lịch như thế nào? Vì sao lại hiểu rõ về hai chúng tôi như vậy? Sư phụ Tĩnh Diệu sư thái của Vũ Phỉ đều có dạy riêng cho không ít cao tăng của Thiếu Lâm, có lẽ sư phụ của đại sư cũng ở trong số những người chưa được biết chăng?

Lục Vũ Phỉ cười tủm tỉm hỏi.

Khương Tiểu Bạch cười hắc hắc, nói:

- Nữ thí chủ xinh đẹp, nếu như cô có ý với tiểu tăng, chúng ta hẹn nhau lén lút nói chuyện đi, làm gì mà cứ nói vòng vo như vậy, kéo đến cả sư phụ vào để lấy cớ làm quen với ta?

Nói xong, Khương Tiểu Bạch rất không biết xấu hổ sờ lên cái đầu trọc lóc như cái sọ dừa của mình.

Sau một thoáng lúng túng, Lục Vũ Phỉ cũng không hơi đâu so đo với Khương Tiểu Bạch, thấy thái độ gã như vậy, cô ta cũng không hỏi nhiều, quay lại cười với Lâm Phi:

- Lâm tiên sinh, tôi tin là anh có thể nhận ra được, chúng tôi tới đây là không hề có ý đối địch với anh.

Lâm Phi đã tranh thủ thời gian lấy ra một điếu thuốc, nhưng vì gió khá lớn, cái bật lửa không đánh nổi thành ngọn lửa. Khương Tiểu Bạch vội cười nịnh bợ, ân cần đưa tay che gió cho bật lửa, để Lâm Phi đốt thuốc.

Lâm Phi sờ lên cái đầu trọc của gã, tỏ ý khen ngợi, khoan khoái hít vào một hơi thuốc, rồi nói:

- Các vị không có ý định tìm tôi đánh nhau, nhưng vật các vị muốn tìm, thì lợi hại hơn nhiều nha.

Lục Vũ Phỉ biến sắc, mắt lóe lên một tia sáng thấu hiểu:

- Xem ra Lâm tiên sinh đã tự thừa nhận?

Lâm Phi khẽ cười:

- Các vị trốn trong tối, vẫn luôn theo dõi, quan sát tôi, đến bây giờ mà vẫn không phát hiện được điều gì, thế thì các vị cũng quá ngớ ngẩn rồi.
- Bình!

Hai tay Lâm Phi giơ ngang ngăn đỡ, nhưng sức mạnh của quyền phối hợp với chân khí Bích Hải Triều Sinh công, hết đợt này tới đợt khác như làn sóng, đã chấn cả người hắn bay ra ngoài.

- Bốp.

Lưng Lâm Phi đụng vào sắt trên lan can, khiến lan can bị đánh gãy, thân thể của Lâm Phi cũng ngã xuống bãi biển phía sau.

- Đao ca!

Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên thấy vậy, đều kêu lên đầy lo lắng.

Mặc dù Phương Hải Thiên còn chưa đạt tới thực lực của một cao thủ đứng đầu, nhưng kỹ năng cơ bản vững chắc, công pháp và đường quyền bổ sung cho nhau, cho nên uy lực không tầm thường.

Nếu là người bình thường mà bị một quyền này, nhất định lục phủ ngũ tạng đều nát, thân thể dẹp lép.

Nhưng Lâm Phi có sức chịu đựng phi thường, vừa ngã xuống bãi biển, liền đứng bật dậy như một cái lò xo.

Tuy nhiên đó chỉ mới là đòn mào đầu của Phương Hải Thiên, y như mãnh hổ hạ sơn, dưới chân lướt gió, từng đợt từng đợt chân khí Bích Hải với sức tàn phá khốc liệt ngưng tụ lại, rồi liên tục đánh vào những chỗ hiểm trên người Lâm Phi.

Dường như Lâm Phi càng chống đỡ, y càng hưng phấn, không phá được công phu Kim Cương Bất Hoại của Lâm Phi thì không dừng lại.

Lâm Phi cũng hết sức tức giận, đôi mắt lóe lên ngọn lửa vàng rực, giống như đôi mắt thần long trong truyền thuyết, mang theo làn ánh sáng giết chóc đầy gió tanh mưa máu.

Đôi mắt hắn lúc này khiến nhiều người kinh sợ, đây không phải là mắt của loài người!

Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên đều thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Lâm Phi đã thật sự nổi nóng.

Chân khí cuốn đất cát, bụi bặm bay mù, thanh thế như nước thủy triều.

Phương Hải Thiên nhận thấy sự biến đổi trong ánh mắt của Lâm Phi, nhưng cũng không để ý lắm, tiếp tục thi triển quyền pháp dũng mãnh của mình, đánh cho Lâm Phi liên tục lui về phía sau.

- Ha ha ha, tiểu tử vô tri, cho dù cậu có thân thể cứng rắn cỡ nào, hôm nay Phương mỗ cũng đánh cho cậu hồn bay phách lạc, phải quỳ xuống mà cầu xin ta tha thứ.