Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 190 : Người đàn bà kia
Ngày đăng: 18:14 19/04/20
Vẻ mặt đám cảnh sát và an ninh rất khó coi, không ngờ Lâm Phi không chút nể mặt, chẳng lẽ hắn là giặc cướp đầu thai chuyển thế sao? Động một chút là giết người, là chiếm đoạt?
Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên thì bật cười, hình như nhớ tới những chuyện hoang đường mà hai người từng cùng làm với Lâm Phi trước đây, cảm thấy câu nói đó quá phù hợp với bản tính của Lâm Phi.
Lục Vũ Phỉ là thiên kim tiểu thư của gia tộc, ở Nga Mi cũng được các sư tỷ quan tâm chăm sóc rất nhiều, chưa từng bị ai uy hiếp, vậy mà hắn dám đe dọa cô, còn công bố sẽ làm loại chuyện đó với cô...
Mặt cô đỏ lên, dù trong lòng tức giận nhưng không biểu lộ ra, tỏ ra ung dung nói:
- Đa tạ Lâm tiên sinh nhắc nhở, hẹn gặp lại.
Nói xong Lục Vũ Phỉ và Phương Hải Thiên dùng khinh công rời đi. Thật ra thì Lục Vũ Phỉ cũng gần như đã đạt được mục đích của mình, thứ nhất là xác định trí tuệ nhân tạo có tồn tại, thứ hai là có một đánh giá mới đối với thực lực của Lâm Phi.
Đáng tiếc là, muốn khống chế được Lâm Phi cũng không phải là chuyện dễ dàng...
Lục Vũ Phỉ và Phương Hải Thiên dùng khinh công nhô lên hụp xuống vài lần, đã tới một chỗ đậu xe ở xa xa, chuẩn bị lên xe.
Nhưng, vừa đáp xuống đất, chợt Phương Hải Thiên “ụa” một tiếng, phun ra một búng máu đặc.
- Chú Phương!
Lục Vũ Phỉ hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy người Phương Hải Thiên, nhưng ông ta lắc đầu, ra hiệu là không cần.
Vốn là một người đàn ông thoạt nhìn chỉ chừng ba mươi mấy, bốn mươi tuổi, thoáng cái trông ông ta già đi rất nhiều, như một ông lão hơn sáu mươi.
Phương Hải Thiên ôm ngực, há miệng thở hào hển, không cam lòng nói:
- Sao lại như thế được...trên đời này sao lại có quái vật như thế...
Lục Vũ Phỉ sợ ngây người, suy nghĩ một chút, rồi kêu lên:
- Phương tam thúc, chẳng lẽ...chẳng lẽ vừa rồi chú đã...
Phương Hải Thiên cười khổ, nhổ ra một ngụm máu, nói:
- Đúng vậy...Thật ra vừa rồi chú bị hắn đánh bị thương, phải lui. Nếu để hắn biết chú không phải đối thủ của hắn, không biết hắn sẽ làm gì đối với cháu.
- Cháu cũng thấy đó, trong lòng hắn vẫn bất mãn đối với việc chúng ta theo dõi hắn, chỉ là không xác định được thực lực của chúng ta, cho nên chưa lên tiếng mà thôi. Ít nhất chú phải tạo cho hắn cảm giác, chú có năng lực ngăn trở hắn, nếu không, hắn sẽ càng coi trời bằng vung.
- Hơn nữa, ba có thấy không, trong chuyện này, có hai vấn đề lớn nhất, thứ nhất là làm sao mẹ biết nhiều bí mật trước kia như vậy? Vả lại, trước đó mẹ không hề biểu hiện ra, mà để đúng vào thời điểm mấu chốt, lại đem ra nói, khơi lên mâu thuẫn giữa bác và Cố hội trưởng?
- Vấn đề thứ hai, là tình trạng lúc đó của Lâm Phi, con có cảm giác anh ấy vô cùng khó ở, dường như không cách nào kìm chế bản thân, không hề giống trạng thái thường ngày của anh ấy.
Tô Tinh Nguyên kinh ngạc nhìn con gái, ông ta không ngờ, đầu óc Tô Ánh Tuyết lại tỉnh táo đến mức này.
Xảy ra chuyện như vậy, nếu là cô gái khác, có lẽ đã làm ầm ĩ lên, đòi hủy bỏ hôn ước, nhưng cô chỉ khóc một lát, lại bắt đầu phân tích sự việc để tìm ra manh mối.
Cuối cùng, cô kết luận là mình không sai, cho nên cô không buồn bã, đồng thời còn phân tích nguyên nhân hậu quả của sự việc một cách rõ ràng mạch lạc.
E rằng không có cô gái nào lý trí hơn cô, có lẽ mức độ suy nghĩ tỉnh táo của cô gái này, sẽ khiến một số người cảm thấy đáng sợ.
- Con nhắc lại chuyện này, khiến ba cũng nhớ ra, đúng là có vẻ như có người cố tình gây ra càng nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm giữa Lâm Phi và bác của nó cùng với Cố hội trưởng càng tốt. Hơn nữa, hai người bạn của Lâm Phi cũng rất gấp gáp, vội vã kéo Lâm Phi ra ngoài.
- Dạ, đúng vậy đó ba, cho nên con thấy, chúng ta phải tỉnh táo tìm được người sau lưng ám hại chúng ta, chứ không phải để đầu óc bị rối loạn vì chuyện này.
Tô Ánh Tuyết nói.
Tô Tinh Nguyên ngồi dậy, không tự chủ được, bị ý kiến của con gái dẫn dắt:
- Vậy...Tiểu Tuyết, con định làm như thế nào? Đến bây giờ, Lâm Phi vẫn không liên lạc với con sao?
Tô Ánh Tuyết cúi đầu không đáp, thật ra, trong lòng cô vẫn cảm thấy oán hận và không vui, dù lúc đó cô cảm thấy trạng thái của Lâm Phi không bình thường, có thể có nỗi khổ tâm gì đó, nhưng cô vẫn cảm thấy bị tổn thương.
Dù sao, đây là ngày vui trong đời cô, lẽ ra phải ngập tràn hạnh phúc, rốt cuộc lại đầy phong ba bão táp.
Hai người cãi nhau, còn động thủ, nói những lời khiến cả đôi bên đều tức giận, nhưng Tô Ánh Tuyết vẫn không thể kìm chế được sự lo lắng của cô dành cho Lâm Phi, không biết bây giờ hắn thế nào.
Chỉ là cô cũng có sự kiêu hãnh và tự ái của mình, lần này cô không sai, cô sẽ không chủ động liên lạc trước với Lâm Phi, xin hắn tha lỗi và bảo hắn đến đây.
Nếu hắn không tin tưởng cô, không muốn nhận lỗi, có nghĩa là hắn không thật sự coi trọng cô, vậy thì cứ coi như hai người không có đuyên phận với nhau đi.
Trong lúc Tô Ánh Tuyết đang suy nghĩ, lo lắng được mất, thì điện thoại của cô chợt vang lên.