Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 193 : Anh đến làm gì?

Ngày đăng: 18:14 19/04/20


- Chị Hứa Vi, sao mới sáng sớm đã gọi cho em rồi?

Lâm Phi cười hỏi.

- Em nói xem? – Hứa Vi có chút tức giận: - Sao tối qua em không về sơn trang Bắc Tú? Em thực sự muốn chia tay với Tiểu Tuyết sao?

Lâm Phi sững sờ:

- Sao chị biết…

- Chị vừa gọi điện cho thím Giang, thím ấy bảo tối qua mãi khuya Tiểu Tuyết mới về, còn em thì cả đêm không về, còn không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại!

Lâm Phi thở dài:

- Chị Hứa Vi, chị cũng biết những chuyện xảy ra năm đó, chị cũng nên biết rằng em không thể nào chấp nhận được chuyện người phụ nữ của em có quan hệ riêng tư với loại tiện nhân đó. Hơn nữa… cũng không hoàn toàn là vì em giận Tô Ánh Tuyết nên mới không về nhà.

- Lâm Phi, cho dù em có mắng chị hay xen vào chuyện của người khác nhưng chị vẫn phải nói với em, em và Tiểu Tuyết đều là người mà chị quan tâm, chị không hy vọng có bất cứ hiểu nhầm gì khiến hai người chia tay nhau.

- Chị biết em hận hội trưởng Cố, nhưng Tiểu Tuyết không phải là người con gái vì công việc mà đồng ý giẫm đạp nên hạnh phúc hôn nhân của mình, nếu không cô ấy đã lấy những công tử giàu sang, chứ không phải vì bọn họ đều là lũ hư hỏng nên cô ấy mới không để mắt đến.

- Chị được biết là cô ấy đem toàn bộ cổ phần của mình ở Khuynh Thành làm vốn để trao đổi với hội trưởng Cố vị trí tổng giám đốc trong vòng năm năm. Bây giờ cô ấy vì Khuynh Thành mà từ bỏ cả tài sản trị giá mấy tỷ của mình đấy!

- Cái gì?

Lâm Phi vô cùng ngạc nhiên. Tô Ánh Tuyết, cô ấy điên rồi sao! Tại sao lại dám làm loại giao dịch như thế này cơ chứ?

- Vốn dĩ đây là bí mật của công ty, bởi chị là người bên cạnh Chủ tịch nên mới biết được. Em nghĩ xem, một người con gái từ bỏ tài sản mấy tỷ của mình để đổi lấy năm năm phấn đấu cho công ty, em cho rằng loại giao dịch này phải nhờ đến mối quan hệ riêng tư mới có được sao?

Hứa Vi thấy Tô Ánh Tuyết bỏ ra như vậy quả thực không đáng, cô thực sự rất tức giận.

Lâm Phi im lặng hồi lâu. Tuy hắn không nghĩ rằng Tô Ánh Tuyết dựa vào Cố Thải Anh để cứu vãn Khuynh Thành, nhưng không ngờ rằng sự hy sinh của cô lại nhiều tới vậy, cũng không lợi dụng mối quan hệ giữa hắn và Cố Thải Anh để cứu công ty.

Có phải là vài ngàn, vài vạn đâu, đó là mấy tỷ, là số tiền đủ cho một người ăn sung mặc sướng không cần lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền cả một đời đấy!

Nếu như Tô Ánh Tuyết không biết mối quan hệ giữa hắn và Cố Thải Anh thì không sao, đằng này cô đã biết rất rõ, vậy mà vẫn còn làm như vậy. Lâm Phi nghĩ lại, thấy mình đúng là không phải người rồi… còn làm cô ấy tổn thương sâu sắc đến vậy.

Hứa Vi ổn định lại tâm trạng, tiếp tục nói:
Lúc Lâm Phi đi vào phòng Tổng giám đốc thì Trương Tĩnh vừa bước ra, cô trợ lý miễn cưỡng chào một câu “Lâm tiên sinh”, hình như có vẻ không thích loại nhà quê bám váy vợ lên thành ông chủ như hắn.

Lâm Phi cũng không để ý nhiều đến cô ta:

- Tiểu Tuyết có trong phòng không?

Trương Tĩnh đúng là to gan lớn mật, nghe Lâm Phi gọi “Tiểu Tuyết” như vậy thấy rất chướng tai, miễn cưỡng đáp:

- Có.

Lâm Phi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào phòng.

Trong căn phòng sáng trưng rộng rãi đó, Tô Ánh Tuyết ngồi ngay ở bàn làm việc đầu tiên, dáng vẻ vẫn chăm chỉ làm việc như trước, không bị ảnh hưởng gì bởi buổi lễ đính hôn ngày hôm qua.

Cô mặc một chiếc áo vest ren cổ tròn màu đen kết hợp với màu xanh da trời, phía dưới là chân váy ren màu vàng điệp cùng tất chân đen, thấp thoáng thấy làn da thuần khiết thanh lệ bên trọng, vừa giản dị vừa thanh thoát.

Hàng lông mày thanh mảnh khiến người khác nhìn vào đã sinh ra một loại cảm giác tôn trọng, mái tóc đen nhánh được búi cao, để lộ ra cái cổ trắng thon dài.

Nghe tiếng cửa mở, Tô Ánh Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, tưởng là Trương Tĩnh quay lại, liền hỏi:

- Còn chuyện gì nữa?

Lâm Phi yên lặng nhìn cô, hắn chậm rãi bước đến.

Tô Ánh Tuyết cuối cùng cũng thấy có điều gì là lạ, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Phi đang đứng trước mặt, ánh mắt tươi vui nhìn cô.

- Anh đến làm gì?

Trong lòng Tô Ánh Tuyết trào dâng lên cảm giác chua xót và uất ức, cô lạnh lùng hỏi.

Lâm Phi không nói gì, hai tay chống lên bàn làm việc, nhào người về phía cô, càng lúc càng lại gần khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Tô Ánh Tuyết tim đập thình thịch, cô muốn tránh đi, nhưng cũng không muốn để người đàn ông này tưởng rằng cô đang sợ hắn, vậy nên cô cứ vậy trừng mắt nhìn hắn.