Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 22 : Tôi là một nấm mồ
Ngày đăng: 18:11 19/04/20
Cùng lúc đó, người nước ngoài tháo ngòi nổ quả lựu đạn trong tay ném về phía thi thể của Cục trưởng Phương. Gã vừa ném đi thì thấy mục tiêu ám sát của mình đã bị một tên đàn ông vô hình vô ảnh đem đi. Gã không kịp phản ứng. - Oành! Ánh sáng bắn ra bốn phía. Trong Cục cảnh sát, giấy tờ nát vụn bắn tứ tung. Thi thể của Cục trưởng bị xé thành nhiều mảnh. Mấy nhiên viên cảnh sát gần đó đang trốn dưới gầm bàn cũng bị nổ chết. Sợ hãi và nhát gan không thể giúp bọn họ sống sót, ngược lại còn khiến bọn họ chết không rõ ràng. Bạch Hân Nghiên mờ mịt, trống rỗng. Cô cứ nghĩ mình bị kẻ địch bắt đi, nào ngờ khi vừa ra khỏi văn phòng Cục cảnh sát thì tiếng nổ lớn do lựu đạn gây ra vang lên. Đồng tử trong đôi mắt xinh đẹp của cô co rút lại, lúc này cô mới biết mình được một người đàn ông cứu đi! Cô hoàn toàn không nghĩ tới, tên bắt cóc kia không chỉ tiếp tục ra tay mà gã còn dấu một quả lựu đạn trong người. Mũi cô bỗng ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi hương thoang thoảng sau khi phơi nắng từ trên người người đàn ông đang ôm mình. Nhìn lưng áo cùng cánh tay rắn chắc như thép của người đàn ông này, không hiểu sao gương mặt cô bỗng đỏ bừng. Trong lòng rối ren, trong đầu cô lờ mờ xuất hiện hình ảnh về một đoạn trí nhớ bị lãng quên, hai thứ đang chậm rãi giao thoa vào giờ khắc này... Đi thẳng ra cửa lớn của Cục cảnh sát, Lâm Phi mới thả cô xuống. Bạch Hân Nghiên phục hồi lại tinh thần từ trong hồi ức về khoảng thời gian đã qua. Cô rất hiếu kỳ không biết người đàn ông như thế nào đã cứu mình. Nữ cảnh sát luôn quyết đoán mạnh mẽ bỗng ngờ vực xoay người lại. - Cảm ơn vị tiên... Đang định nói lời cảm ơn thì nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Phi, đôi mắt dễ thương của cô bỗng chuyển sang sắc thái kinh ngạc, giận dữ, xấu hổ, sự tức giận từ trong đáy lòng cô. - Là anh? Lâm Phi lại bày ra một bộ dáng thoải mái, yên tâm. Hắn ung dung nói: - Cảnh sát Bạch, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi. Không ngờ cô cũng ở đây. - Anh tên lưu manh này! Đồ biến thái! Anh còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi sao? Tôi muốn bắt anh! Bạch Hân Nghiên không ngờ, sau khi đánh cô ngất xỉu, người đàn ông này có thể vứt cô lại ở công trường như vứt một đống rác. Sự nhục nhã này đã khiến cô cảm thấy lòng tự tôn của một cô gái đã bị chà đạp. Nếu không phải còn đang bận điều tra vụ án, cô sớm đã dò tìm thân phận của Lâm Phi thông qua biển số xe rồi. Cô xưa nay vốn tỉnh táo vậy mà lúc này, cô không thể khống chế được chính mình. Cô quên mất việc đã đáp ứng tổ trưởng không được một mình hành động, giơ chân đá về phía bụng Lâm Phi. Lâm Phi nhanh chóng bắt được chân của cô, trầm giọng nói: - Cảnh sát Bạch, Cục cảnh sát đã bị nổ, cô không nghĩ mình nên vào xem trước hay sao? Bị hắn nói như vậy. Bạch Hân Nghiên mới sực tỉnh. Bây giờ cô mới nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, không khỏi kìm nén lửa giận, trừng mắt oán hận nhìn hắn, lạnh lùng nói: - Anh vào trước đi! Lâm Phi khẽ giật mình. Hắn biết cô gái này sợ hắn chạy trốn. Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng cũng chỉ đành gật đầu, đi vào trước. Mãi đến khi bước chân vào phòng làm việc đầy cát bụi, hắn mới phát hiện ra, người nước ngoài kia đã không thể tiếp tục giết người. Vì khoảng cách của gã với lựu đạn không xa nên khi lựu đạn nổ, cũng khiến gã bị thương. Lúc này, trên người ta toàn là vết thương, khóe miệng đang liên tục rỉ máu. Một đám nhân viên cảnh sát may mắn sống sót thì run lập cập, trốn đi chỗ khác, mặc dù người nước ngoài này có vẻ không thể nào đứng dậy nổi. Viên cảnh sát đầu bù tóc rối – Từ Hạo và Bành Siêu mặt đen thui nhìn thấy Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên đi vào, không nhịn được nuốt nước bọt. Bọn họ không biết vừa rồi làm thế nào Lâm Phi có thể tự mở còng tay, rồi sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh cứu Bạch Hân Nghiên xông ra khỏi văn phòng. Hóa ra tên tiểu tử này là nhân tài ẩn dật? Sau lưng Bành Siêu lạnh toát. Cũng may cậu ta chưa làm gì quá mức, bằng không, nếu cậu ta đánh hắn, có khi đã trở thành người tàn phế rồi cũng nên. Bạch Hân Nghiên chạy tới trước mặt người nước ngoài, lạnh lùng, chặm chú nhìn gã, hỏi bằng tiếng Anh: - Ngươi là người nước nào? Mục đích ngươi tới đây là gì? Người nước ngoài thở phì phò, nhếch miệng: - Pende jo, soyunatumba. Bạch Hân Nghiên nhíu mày. Đây là tiếng Tây Ban Nha. Cô đã từng là cảnh sát hình sự quốc tế của phân bộ Pháp, thành thạo tiếng Anh và tiếng Pháp nhưng cô lại không biết tiếng Tây Ban Nha. - Gã nói: “Đồ ngu, tao là một phần mộ”, ý là, dù có chết gã cũng không khai nửa lời. Lâm Phi ở bên cạnh bỗng phiên dịch lời gã nói. Bạch Hân Nghiên kinh ngạc nhìn hắn. Lúc này đầu óc cô đã tỉnh táo trở lại. Đột nhiên, cô nhận ra, từ lúc đánh nhau đến hôm nay khi vừa cứu mình, người đàn ông này luôn tỏ ra rất thần bí. Thậm chí, hắn còn biết tiếng Tây Ban Nha. Thật ra sau đó, cô đã tin, người đàn ông này chỉ muốn cứu người. Một là dây điện rơi trên mặt đất, hai là dù sao hắn cũng có thể xâm phạm cô, thế nhưng hắn lại thả cô ra, chỉ nhét cô vào công trường, khiến cô tức tối. Nhưng trải qua 2 lần tiếp xúc, cô có thể khẳng định rằng, thực lực của người đàn ông này ít nhất cũng phải “Đai đen” trở lên, không thể là người bình thường. Nếu không phải trước mắt chuyện của người nước ngoài này rất quan trọng, cô rất muốn thông báo cho tổ trưởng Tần để cùng đi điều tra người này. Tuy nhiên, tạm thời, cô chỉ đành mặc kệ hắn vậy. - Anh tên là gì? Bạch Hân Nghiên còn không biết người này tên là gì. - Lâm Phi! - Được rồi, Lâm Phi, anh giúp tôi nói với gã. Nếu gã hợp tác với cảnh sát, tôi có thể giúp gã được xử nhẹ ở tòa. Bạch Hân Nghiên nói. Lâm Phi rất muốn nhân cơ hội này giảng hòa mâu thuẫn giữa hai người, vì vậy hắn vui vẻ phiên dịch. Tuy Bạch Hân Nghiên không biết tiếng Tây Ban Nha nhưng những đồng sự trước đây có rất nhiều người biết, vì thế cô cũng có thể nghe được chút ít. Nghe Lâm Phi nói tiếng Tây Ban Nha, quả thật giống như tiếng Tây Ban Nha là tiếng mẹ đẻ của hắn vậy. Đừng nói đến phát âm, ngay cả ngữ điệu cũng rất tự nhiên. Bạch Hân Nghiên không khỏi nghi ngờ, hắn lớn lên ở Tây Ban Nha sao? Người nước ngoài không thèm quan tâm. Gã quệt dòng máu bên miệng: - Quesera, sera... - Có ý gì? Bạch Hân Nghiên hỏi Lâm Phi. Lâm Phi chau mày rồi nói: - Gã nói: “Cái gì nên tới, sớm muộn gì cũng sẽ tới”. Tôi nghĩ...có lẽ hắn đã muốn chết rồi. Vừa dứt lời, miệng người nước ngoài đột nhiên tràn ra máu đen. Gã thống khổ mở to hai mắt, đầu gục sống, chắc chắn không sống nổi. - Zut! Bạch Hân Nghiên dùng tiếng Pháp chửi thề theo bản năng. - Gã đã uống thuốc độc rồi! Lâm Phi gật đầu: - Có lẽ, gã biết mình sẽ bị bắt. Trước khi chúng ta vào, gã đã uống thuốc độc rồi. Bạch Hân Nghiên giậm chân tức giận, mặt lạnh lùng, tựa hồ như đang suy nghĩ biện pháp. Lâm Phi nghĩ nghĩ rồi nói: - Cảnh sát Bạch, nếu như tôi có thể giúp cô, cô có thể giúp lại tôi một chuyện không? Bạch Hân Nghiên nghi ngờ nhìn hắn: - Lâm tiên sinh muốn giao dịch với cảnh sát sao? - Không tính là giao dịch. Chỉ là tôi rất ngưỡng mộ sự anh dũng của cảnh sát Bạch. Cô là một cảnh sát ưu tú, tôi hy vọng mình có thể giúp được gì đó. Dĩ nhiên, nếu như có thể tặng thưởng cho một dân thường như tôi, vậy thì sẽ càng tốt hơn nữa. Lâm Phi nở nụ cười thật thà. Dĩ nhiên Bạch Hân Nghiên không thể hiểu nổi bộ dạng của hắn lúc này: - Anh nói trước đi tôi sẽ xem xét việc tặng thưởng cho anh.