Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 230 : Ngu xuẩn

Ngày đăng: 18:14 19/04/20




Có điều hắn cũng chẳng có thời gian để nghĩ tại sao Lâm Dao lại làm như vậy. Nhìn chiếc xe của Tô Ánh Tuyết đi về phía Tây, hắn mới biết là cô định tới xưởng kiến thiết liền vội vàng bước tới thật nhanh.

Lâm Phi đi đường ngắn với tốc độ cực nhanh nên khi xe của Tô Ánh Tuyết vừa dừng lại thì hắn đã đứng ở đằng trước.

Nhìn thấy chiếc Mercedes benz dừng lại, mấy người phụ trách công trường đã chạy đến chuẩn bị sẵn mũ bảo hiểm chờ Tô Ánh Tuyết và Trương Tĩnh bước xuống.

Trương Tĩnh cảm thấy hơi khó chịu:

- Lâm Phi! Anh tới đây để làm gì?

Lâm Phi cũng không để ý tới cô mà chỉ nhìn Tô Ánh Tuyết chằm chằm:

- Anh muốn nói chuyện với em một lát.

Tô Ánh Tuyết nói với sắc mặt lãnh đạm:

- Chúng ta không có chuyện gì để nói.

Nói xong, cô liền cầm lấy một chiếc mũ bảo hiểm, định đi tới công trường.

Nhưng Lâm Phi đã bước lên trước giữ chiếc mũ bảo hiểm mà nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

- Anh định làm gì?

Tô Ánh Tuyết bực mình hỏi.

Lâm Phi cũng cảm thấy hơi khó chịu liền nói trịnh trọng:

- Nếu vậy phải hỏi trước là em vừa ăn cái gì?

Nghe thấy vậy, ánh mắt của thiếu nữ có phần thắc mắc, bối rối, quay đầu sang chỗ khác nói:

- Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì.

- Mặc dù nó có mùi rất nhạt nhưng đừng có nghi ngờ cái mũi của anh.

Lâm Phi ghé sát vào tai của Tô Ánh Tuyết mà nói nhỏ:

- Nếu không muốn để người khác biết thì tốt nhất em nên theo anh nói chuyện.

Tô Ánh Tuyết không cam lòng trừng mắt nhìn người thanh niên nhưng cô cũng không muốn chuyện trở nên ầm ĩ, nhất là để cho người bên cạnh biết chuyện này nên đành phải nói:

- Trương Tĩnh! Mọi người chờ tôi một chút.

Nói xong, Tô Ánh Tuyết bước đi trước về phía một sườn núi ở phía Tây của công trường.

Lâm Phi ném cái mũ bảo hiểm cho Trương Tĩnh, cũng chẳng thèm để ý tới sắc mặt hung dữ của cô mà bước đi theo sau.

Cả hai người đi tới bóng cây ở bên cạnh bãi đất. Lúc này, xung quanh không còn một ai khác.
- Thật ra, con người là một thứ sinh vật phải bươn chải vì cuộc sống của mình. Mà thành thị và hiện đại hóa xuất hiện cũng là kết quả của nó.

Lịch sử không bao giờ quay đầu mà chỉ biết tiến lên. Xây dựng đường cao tốc, nhà xưởng, thương trường, phương tiện giải trí, những tòa cao ốc chọc trời, cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc, phá hủy rừng núi, ô nhiễm nguồn nước....

Rất ít người đứng ngắm nhìn phong cảnh mà cơ bản chỉ biết hưởng thụ cuộc sống phồn hoa đô thị. Đây mới là xã hội thật sự của con người. Bất cứ ở đâu cũng vậy.

Lâm Phi cau mày:

- Em muốn nói con người rất ngu đúng không?

Tô Ánh Tuyết quay đầu nhìn hắn:

- Đúng vậy. Con người rất ngu xuẩn. Nhưng có ngu xuẩn...mới là con người.

Lâm Phi nhìn vào mắt của Tô Ánh Tuyết. Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng có vạn điều muốn nói nhưng lại không thốt được nên lời.

- Lâm Phi!

Tô Ánh Tuyết mỉm cười như tự chế giễu bản thân:

- Tôi nói anh ngu nhưng anh có biết rằng tôi lại thấy mình còn ngu hơn. Không ngờ vì một người như anh mà buổi tối phải trằn trọc, ban ngày thì rối loạn.... Anh yên tâm. Từ nay về sau tôi sẽ không uống thuốc nữa. Bởi vì loại người như anh cơ bản không đáng...

- Ánh Tuyết! Em...

Lâm Phi kinh ngạc nhìn Tô Ánh Tuyết. Hắn cứ tưởng vì công việc nên cô mới uống Modafinil nhưng chẳng lẽ là vì mình?

Sau khi nói xong, Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi ngơ ngác thì cũng chẳng nói nhiều mà lạnh lùng đi xuống sườn núi.

Lâm Phi cảm thấy đầu óc của mình như sắp nổ tung.

Hắn định nói cho Tô Ánh Tuyết rằng mình cũng yêu cô, vẫn luôn nghĩ tới cô...

Nhìn vóc người mảnh mai của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi siết chặt hai tay, cắn răng lại: "Mình sợ cái gì? Tại sao không giữ lấy cô ấy lại, chẳng lẽ định làm một kẻ nhu nhược?"

Trong lúc Lâm Phi đang định đuổi theo để nói suy nghĩ trong lòng với Tô Ánh Tuyết thì chợt có điện thoại gọi tới.

Lâm Phi bực tức rút điện thoại ra thì thấy đó là điện thoại của Eva.

Hắn liền nhấc máy:

- Eva! Có chuyện gì vậy?

- Chủ nhân...xin lỗi vì đã quấy rầy.

Dường như Eva cũng nghe thấy giọng của Lâm Phi hơi khó chịu:

- Đã điều tra được hướng đi cụ thể của nguyên liệu, có được một tin tức không ổn... Chính phủ của nước Hạ có tham gia và chuyện này....