Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 291 : Ngươi chẳng là gì

Ngày đăng: 18:15 19/04/20




Trên bầu trời, hai Luyện Ngục Ma Tướng đang đi cùng bộ phận thông tin trong quân đoàn. Khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, bọn chúng còn quên luôn cả việc tiếp tục nói chuyện. Thực sự là quá kinh ngạc, đây là năng lực mà con người có thể có được sao?

Các vị thần tiên từ bốn phương tám hướng trong truyền thuyết, có thể dời non lấp biển, nhưng xem ra cũng chẳng ăn nhằm gì so với cái này!

Ngay cả những cao thủ ở Hạ Quốc cũng không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy!

Cũng may là Lâm Phi không phải lần đầu gặp phải tình huống này. Tố chất cơ thể hắn trước nay đều phát triển rất mạnh. Hắn biết rằng việc khống chế sức mạnh ngoài việc phải hiểu ra cơ thể mình ra còn phải hiểu được cách vận dụng sức mạnh từ thế giới bên ngoài.

Khi sức mạnh cơ thể tác động vào thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài cũng sẽ đáp lại bằng một lực tương tự. Sự chấn động của không khí, phản lực của thế giới bên ngoài, thậm chí là sự lưu chuyển của huyết mạch… đều là những điều cần chú ý khi điều khiển sức mạnh.

Mà điều quan trọng nhất là tâm lý của chính bản thân mình.

Tâm lý bản thân như một dòng nước, nhạc trấn uyên đình, phải cảm nhận được trạng thái của từng cơ thịt, từng huyết mạch, từng tế bào trong cơ thể.

Cảm nhận sự hô hấp của cơ thể, của từng tế bào để có thể xây dựng được một cầu nối các chi tiết lại với nhau một cách vững chắc. Điều này đối với một người đã lĩnh ngộ cảnh giới Quy Nguyên, bắt đầy cảm ngộ Vũ Trụ Đại Đạo như Lâm Phi mà nói thì không phải chuyện khó khăn gì.

Tuy trong thời gian ngắn không thể sử dụng thành thạo được nhưng cũng không đến mức bối rối, luống cuống chân tay.

Sau khi thở dài, Lâm Phi lại tiếp tục bước lên hai bước khiến cho toàn bộ khu đó đều rung lên ầm ầm, dường như lúc nào cũng có thể bắn văng tung tóe ra ngoài, nhưng đến bước chân thứ ba, thứ tư lại không long trời lở đất như thế nữa.

Hắn đã khống chế sức mạnh của mình trong phạm vi thích hợp, phân tán áp lực một cách hợp lý.

Sau khi cảm thấy khá hơn trước, Lâm Phi mới nhẹ nhàng bước một bước thật xa, chẳng cần tốn nhiều sức đã có thể bước xa hơn trăm mét mỗi bước, nhanh như thuấn di, trong nháy mắt đã bước tới trước mặt Natasha.

- Đao… Đao ca!

-Scarpe!

Nhìn thấy Lâm Phi, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, trong lòng lúc này chỉ có một cảm xúc duy nhất là vui mừng, ngay cả Quỷ Nhẫn luôn trùm áo choàng che kín người lúc này đôi tay cầm đao cũng run rẩy xúc động.

Bọn họ đều cho rằng Lâm Phi đã tạo ra được vô số kỳ tích, cho dù hắn có chết đi sống lại cả trăm lần cũng không có gì là lạ nữa cả.

Thậm chí bọn họ đều cảm thấy hối hận vì lúc trước đã tưởng Lâm Phi đã chết. Nghĩ lại cũng thấy đúng, Lâm Phi sao có thể tự nhiên vô duyên vô cớ mà bị một tia sét đánh chết được cơ chứ?
Lâm Phi đã ý thức được rằng bây giờ hắn không chỉ áp chế tố chất cơ thể mà có thể nói là “áp chế chủng tộc”!

Những cao thủ tiên thiên còn lại ý thức được mọi chuyện không tốt liền lập tức bỏ chạy thục mạng. Bọn chúng không còn muốn bảo vệ Lục Thiết Quân nữa, mà bây giờ, điều quan trọng hơn hết thảy là bảo vệ được cái mạng nhép của chúng!

Lâm Phi ngẩng đầu bước đến trước mặt Lục Thiết Quân. Lão ta lúc trước vừa cứng giọng quát tháo thì lúc này hai chân đã run rẩy quỳ trên đất, sợ hãi nhìn Lâm Phi, dưới đất chảy dài dòng chất thải…

- Cầu… cầu… xin ngài… Đừng… đừng giết tôi! Tôi là… Lục… Lục…

Lâm Phi chẳng còn hứng thú muốn nghe tiếp nữa. Tay đặt trên ót lão, dùng sức dồn xuống!

- Oaaaanh!!!

Do dùng sức bộc phát ra nên toàn bộ cơ thể Lục Thiết Quân lập tức trở thành một đống xương thịt nhão nhoét trên mặt đất!

Trong thời cưỡng chế ngắn như vậy mà hắn có thể khiến cho mặt đất lõm xuống thành một cái hố sâu nửa mét, đầu vỡ tan, xương cốt văng lung tung!

Trong cái hố kia, Lục Thiết Quân đã trở thành một đống máu thịt cặn bã, ngoài tay chân còn chút hình thù của con người ra thì toàn bộ chỉ còn lại tấm da, hoàn toàn biến thành phân bón cho đám thực vật trên đảo!

Tất cả mọi người đều nín thở, Địa Ngục Quân Đoàn, đám cổ võ, thậm chí là người của Truyền Kỳ Thế Đại đều bị chiêu vừa rồi của Lâm Phi làm kinh sợ tới mức không thốt lên lời, một vài bậc cao niên còn cảm thấy rất kinh tởm.

Trong phòng tổng chỉ huy, Lục Trường Minh thậm chí đã quên đi mất chuyện chỉ đạo quân đội chiến đấu với kẻ địch bên ngoài. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, nhìn thấy con trai mình chết không toàn thây, trong nháy mắt, lão đã già đi mười mấy tuổi!

Mà ngay cả Tô Ánh Tuyết cũng đều phải bịt miệng để không hét lên, bọn họ không dám nhìn thêm lần nữa.. Cảnh tượng này thực sự quá tàn nhẫn…

Người khơi mào ra chuyện này, Lâm Phi, lại không thất có vấn đề gì, nhìn đống thịt nát kia lạnh lùng nói:

- Ngươi chẳng là gì cả, chỉ là một người chết mà thôi….