Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 293 : Yêu hận đan xen

Ngày đăng: 18:15 19/04/20




Đây là thân thể của Lâm Phi vào giờ phút này, mỗi cơ bắp đều có sức bật, có khả năng đạt tới hiệu quả chiến đấu cao.

Trước đây, Lâm Phi muốn làm một số việc nhưng vì sức mạnh và sức bật không đủ nên chỉ có thể ngồi tưởng tượng mà thôi. Nhưng giờ đây, hắn có thể làm những động tác này vô cùng thành thạo. Cuối cùng, hắn có thể thi triển khả năng chiến đấu thiên phú, tinh túy nhiều năm trời.

Chưa tới 10 giây, Lâm Phi đã giải quyết xong sáu gã tướng sĩ làm cho mọi người thúc thủ. Lâm Phi cũng rơi xuống từ độ cao khoảng trăm mét,

“Phanh” một tiếng, hai chân Lâm Phi chạm đất, tạo nên một hố sâu.

Lâm Phi bất mãn nhíu mày. Quả nhiên việc khống chế thân thể, hắn vẫn làm chưa tốt, cần cố gắng thích ứng hơn nữa mới được.

Trong mắt người khác, giờ phút này, người đàn ông toàn thân không mặc gì đúng là “binh khí hình người” đúng nghĩa.

Lúc này, Lâm Phi nhìn giữa hai chân mình. Hắn nhìn đại gia hỏa đang không ngừng lắc lư mà nhếch miệng cười.

Thân thể trần truồng như vậy tuy không sợ người khác cười nhạo, nhưng nó cứ lắc qua lắc lại như vậy khiến hắn không thoải mái cho lắm.

Tạm thời, hắn không thèm để ý đến việc giết những người biết võ cổ. Hắn lắc mình đi đến trước mặt Khương Tiểu Bạch, chỉ chỉ phần phía dưới của hòa thượng mà nói:

- Cởi quần ra!

Khương Tiểu Bạch ôm mông, cười xấu hổ:

- Đao ca, tuy em sùng bái anh nhưng em chưa định thay đổi giới tính đâu…

- Ăn nói vớ vẩn! Mau cởi quần ra!

Lâm Phi thật muốn đánh cho cậu ta một trận.

Mọi người cười ha hả. Lúc trước vì tình hình chiến đấu căng thẳng, họ không nghĩ nhiều. Giờ nghĩ lại, vừa rồi Lâm Phi trần truồng giết một đám người, quả là chuyện hiếm thấy.

Dĩ nhiên, với những người đã đạt đến cấp bậc như họ, họ cũng không thấy chuyện này có gì đó to tát, chỉ là họ thấy buồn cười mà thôi.

Lúc này, Khương Tiểu Bạch mới hiểu ra, cười hì hì cởi thắt lưng. Nhưng mới cởi được một nửa, cậu ta đau khổ nói:

- Đao ca… em giữ quần trong lại được không? Tốt xấu gì tiểu tăng cũng là người xuất gia, sợ sẽ dọa đến các nữ thí chủ…

- Cậu cởi cho tôi mặc, tôi còn sợ bị nhiễm bệnh í. Ở thị trấn Tiêu Ninh, cậu đã đi qua bao nhiêu cửa hiệu cắt tóc, tưởng rằng tôi không biết gì sao?

Lâm Phi ghét bỏ nói.

Lúc này Khương Tiểu Bạch mới yên tâm, cởi quần tây cố ý mặc để tham gia tang lễ ra. Tuy không ít chỗ đã bị rách còn nhuốm máu, nhưng chút chuyện này, Lâm Phi không quan tâm.
Bọn họ rất sợ. Tu luyện cảnh giới Tiên Thiên không dễ dàng chút nào, ai muốn rõ ràng có thể sống khỏe mạnh hơn 100, 200 năm, bỗng dưng lại mất mạng như thế?

Vì thế, Lâm Phi có thể bỏ qua cho bọn họ, họ đã rất cảm kích rồi. Bọn họ cũng không có oán thù gì với Lâm Phi, hơn nữa, cứu Diệp Vô Nhai còn có thể nhận lấy một ân tình, sao lại không làm cơ chứ?

Dĩ nhiên, trong lòng người của Võ Đang và Nga Mi vẫn còn vướng mắc. Trưởng lão Quan Ly của họ và Huyền Cơ Tử đều đã chết. Sau khi về môn phái, chỉ sợ Tông Môn vẫn sẽ truy vấn Lâm Phi.

Chỉ có điều, đợi họ về rồi tính, lúc này họ cũng không dám nói gì.

- Scarpe, cậu mau đi tìm Tô tiểu thư và Cố phu nhân đi. Bọn họ bị một người lính đưa đi rồi, không biết có phải đang ở trên chiếc quân hạm bị tập kích kia hay không. Tôi sợ họ sẽ gặp nguy hiểm.

Khô Lâu Vương Kaysone nói.

Lâm Phi khẽ giật mình:

- Cái gì? Ánh Tuyết cũng ở đây sao?

- Mọi người tưởng cậu đã chết rồi nên tổ chức tang lễ cho cậu. Tô tiểu thư đã khóc mấy ngày trời. Mẹ đẻ của cậu Cố phu nhân cũng đều ở đây, chỉ là lúc xảy ra đánh nhau, hình như có người muốn bảo vệ họ nên đã đưa họ đi. Nhưng lúc sau khi đoàn quân địa ngục tới, họ chưa chắc đã được an toàn.

Kaysone nói.

Ánh mắt Lâm Phi lóe lên tia phức tạp. Tô Ánh Tuyết có tình cảm sâu đậm với hắn, chuyện này khiến hắn rất vui mừng. Nhưng Cố Thái Anh lại đột nhiên ở bên cạnh “thi thể” của hắn, lại khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

Bỗng nhiên, Lâm Phi nhớ tới việc, lúc nãy hình như Barbato đã nói cái gì đó. Hành động của Victor đã được ngăn chặn… Chắc là bọn họ đã phái quân đi tập kích hạm đội chỉ huy chăng?

Vậy Tô Ánh Tuyết và Cố Thải Anh chắc cũng đang ở đó?

- Bọn họ đi hướng nào?

Lâm Phi vội hỏi.

Natasha nói:

- 47 độ Đông Nam, cậu định tới bằng cách nào? Chỉ sợ khoảng cách mấy hải lý, bây giờ chỉ có thể dùng mấy chiếc du thuyền mà thôi, tốc độ quá chậm.

Lâm Phi không nói hai lời đã chạy đến bãi biên, cầm áo giáp màu đen của một tên lính mình vừa đánh ngã.

- Đành thử xem tôi có thể dùng chiến giáp này hay không.