Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 305 : Ngoài Nóng Trong Lạnh

Ngày đăng: 18:15 19/04/20




Sau trận cuồng phong bão vũ, Lâm Phi ngồi bệt xuống sàn nhà, toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Hắn kinh ngạc nhìn Eva vì vận động quá kịch liệt mà trở nên choáng váng, ngồi xụi lơ trước mặt. Hắn nghĩ đến mà sợ.

Mình rốt cuộc đã làm gì thế này? Vừa rồi hắn như mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống cô gái này, thậm chí nhiều lần Eva còn phải cầu xin hắn tha thứ.

Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra. Hắn thật sự đã làm đau Eva, nếu không cô chỉ có thể phối hợp chứ không thể cầu khẩn như vậy.

Sau khi sửa sang lại quần áo, Lâm Phi lộ ra vẻ tự trách và nghi hoặc, hình như thân thể này có rất nhiều hiện tượng kỳ quái. Những thứ đó đang dần thể hiện ra bên ngoài. Hắn tự oán thầm, rốt cuộc âm thanh bí hiểm đó đang giúp hắn hay là hại hắn đây?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không nhận ra mình mất. Động một chút lại như ngựa hoang đứt cương, không thể khống chế nổi bản thân.

Lâm Phi yên lặng đợi Eva tỉnh lại. Khi cô ta mở mắt ra, lúc nhìn thấy hắn, Eva bỗng tỏ ra rất sợ hãi.

- Chủ nhân… á!

Eva muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động hai chân, cô ta đã cảm thấy một hồi đau đớn như bị xé rách. Cô ta nhíu chặt mi, vẻ mặt ai oán nhìn Lâm Phi.

Lâm Phi xấu hổ, cười cười xin lỗi:

- Thật xin lỗi, hình như cơ thể tôi có vấn đề gì đó. Lúc nãy tôi không khống chế được bản thân mình.

Eva cười cười:

- Không có gì đâu ạ. Tính mạng của Eva là của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân thoải mái là tốt rồi…

Trong lòng cô rất vui mừng. Tuy cơ thể rất đau nhưng ít nhất, Lâm Phi không nói ra cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ chủ tớ.

Lâm Phi ôm cô ta ngồi trên đùi mình, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh, cũng để cho Eva hồi phục lại thể lực.

Eva, nếu cô thật sự muốn đi theo tôi…, vậy từ giờ trở đi, cô phải học một thứ.

Lâm Phi nói.

- Thứ gì ạ?

Eva tò mò hỏi.

- Cô phải tu luyện.

Lâm Phi cười nói tiếp:
- Cha, anh còn có nhiều việc phải làm. Mấy người kia chắc chắn sẽ còn tìm tới tận cửa đấy ạ.

Lâm Dao lo lắng nói.

Lâm Phi cười đáp lại:

- Yên tâm đi, từ nay về sau có anh ở đây, bọn chúng sẽ không dễ dàng ra tay. Tiếp theo, chúng ta phải từ từ tìm được tận gốc của đám người kia. Mọi người chỉ cần làm việc của mình là được. Anh còn đợi ngày cô bé nhà chúng ta xuất giá đấy.

Lâm Dao bị trêu thì buồn vui lẫn lộn. Mặt đỏ lựng lên, mọi người đều trở nên vui vẻ.

Khi mọi người đang bàn về những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Lâm Phi lại nhận được điện thoại. Chiếc điện thoại này, hôm nay hắn vừa mới lấy từ chỗ Eva, số điện thoại chỉ có vài người biết.

Người gọi tới là Phương Nhã Nhu ở bệnh viện.

- Bác sỹ Phương, sao tối như vậy rồi còn gọi điện cho tôi vậy, không phải vì cô quá cô đơn đấy chứ.

Lâm Phi dựa vào ghế sofa rồi cười nói.

Đầu dây bên kia, Phương Nhã Nhu cẩn thận nói:

- Anh đừng nói đùa nữa… Tôi nói với anh việc này, tôi thấy có người vào phòng chăm sóc đặc biệt, muốn đưa Dyron đi. Trước đấy, tôi nghe nói, không phải ngày mai sẽ thả anh ta đi sao? Tôi thấy có chút kỳ lạ, đúng lúc tôi trực ban nên em gọi điện báo cho anh…

Lâm Phi nghe xong liền đứng bật dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

- Nhã Nhu, cám ơn cô đã báo cho tôi chuyện này. Xem ra, đám người kia ngoài nóng trong lạnh với lời của tôi, muốn giao tôi cho Mỹ để chặn miệng họ.

Lâm Phi cười lạnh nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Tôi sẽ tới ngay đây.

Lâm Phi nói vài câu với mấy người Lâm Đại Nguyên rồi chạy ra khỏi cửa.

Hắn không quen Dyron, nhưng hắn hiểu tâm tình của quân nhân xuất ngũ.

Nếu hắn đã đồng ý cho Dyron một cơ hội ở bên cạnh giúp sức cho hắn, anh ta nhất định sẽ làm được, tuyệt đối không thể dễ dàng bị đám người đó đưa tới tòa án quân sự Mỹ như vậy được.