Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 313 : Bạn gái của anh dễ trêu chọc

Ngày đăng: 18:16 19/04/20




Bạch Hân Nghiên tất nhiên là nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng biết rõ thứ mà mẹ uống là thuốc độc, lòng nóng như lửa đốt:

- Bà cho mẹ tôi uống cái gì? Bà muốn hại chết mẹ tôi sao?

- Cô bình tĩnh đi. "Bà mẹ tốt" của cô tạm thời không có việc gì đâu.

Hạ Vô Ngưng xoay người sang chỗ khác, khoan khoái cầm ly cafe nhấp một ngụm.

Hạ Lâm Mỹ mặt xám như tro tàn, nói:

- Cửu tâm đoạn trường đan là công pháp độc môn của Hạ gia. Tu luyện tâm pháp Quỷ Sát Hắc Ma đến tầng thứ chín, có thể dùng độc công dung hợp chín loại độc trùng và độc thảo để luyện thành độc dược. Chỉ có một cách để giải độc. Còn bất luận nội công nào tiến vào cơ thể người trúng độc, cũng chỉ khiến cho độc tố khuếch tán nhanh hơn mà thôi.

Kết hợp giữa độc trùng và độc thảo có thể có mấy ngàn phương thức. Sau khi luyện chế, chỉ có người luyện đan mới biết được phương pháp giải độc. Nếu như trong một tháng không có biện pháp giải độc, khí quan trong cơ thể của con người sẽ bị ăn mòn thối rữa.

Bạch Hân Nghiên cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Vô Ngưng:

- Các người dùng mạng của mẹ tôi uy hiếp tôi?

- Lời này tôi không thích nghe. Cháu yêu à, cô làm sao mà uy hiếp cháu chứ?

Hạ Vô Ngưng cười lạnh, nói tiếp:

- Cháu còn chưa xứng để cô uy hiếp đâu. Chỉ có điều, cô muốn khống chế cháu mà thôi.

- Bà...

Bạch Hân Nghiên phẫn nộ nhưng không thể phát tác.

Hạ Lâm Mỹ lắc đầu nói:

- Hân Nghiên, con không cần quan tâm đến mẹ. Đừng nghe theo lời cô ta.

- Bớt bày ra bộ dạng người mẹ tốt đi.

Hạ Vô Ngưng khinh thường nói:

- Cho dù chị chết đi, chị tin rằng con gái của chị sẽ hết chuyện sao? Muốn trách thì trách nó không nên ở cùng với người đàn ông không nên ở. Bây giờ hối hận cũng không kịp.

Bạch Hân Nghiên hít sâu một hơi, nói:

- Bà muốn tôi làm gì?

Ánh mắt Hạ Vô Ngưng lộ ra một tia không tốt, từ trong túi lấy ra một gói giấy màu đen đưa cho Bạch Hân Nghiên.
Tô Ánh Tuyết ranh mãnh nói.

Lâm Phi thiếu chút nữa phun ngụm nước chanh ra ngoài, lúng túng nói:

- Em muốn nghe lời nói như thế nào? Khả ái, mê người, vũ mị hay là khuynh quốc khuynh thành?

- Mấy cái đó quá tục khí. Anh nghĩ cái gì đó mà em nghe xong cảm thấy hài lòng.

Tô Ánh Tuyết nháy mắt.

Lâm Phi âm thầm thở dài. Bạn gái của hắn lại bắt đầu mô thức tư duy kỳ quái của cô. Nào có người nào yêu cầu trắng trợn bạn trai phải khen mình đẹp đâu? Còn phải chọn từ mà nói nữa chứ?

Cũng may Lâm Phi cũng không thiếu chất xám, bỗng nhiên rất thâm tình nâng cằm Tô Ánh Tuyết, trầm giọng nói:

- In action how like an Angel! In apprehension how like a god.

Câu tiếng Anh này nguyên văn xuất phát từ vở kịch Hamlet, ý tứ ca ngợi nhân loại, là một loại tư duy tựa như thiên sứ, hành vi giống thần.

Câu nói này, đối với những người đã từng du học tại Mỹ như Tô Ánh Tuyết mà nói, mặc dù không học văn học Tây phương, nhưng nhất định đã có đọc qua.

Nó ca ngợi cơ trí và xinh đẹp của người phụ nữ cùng tồn tại song song.

Tô Ánh Tuyết quả nhiên nhoẻn miệng cười, giống như xuân về hoa nở, chủ động hôn lên mặt Lâm Phi một cái rồi vui vẻ nghiêng đầu qua, gương mặt xấu hổ đỏ bừng không dám nhìn Lâm Phi.

Khuôn mặt Lâm Phi như hóa đá. Vừa rồi da mặt dày muốn hắn ca ngợi cô, bây giờ lại thẹn thùng như quả táo. Bộ dạng ngượng ngùng của cô nàng cũng quá trêu người.

Nếu người nào không hiểu rõ tư duy của Tô Ánh Tuyết, còn tưởng rằng tinh thần của cô gái này có vấn đề.

Khi thì ngây ngơ, khi thì tinh ranh, Lâm Phi mười mấy tiếng ngồi trên máy bay đến Chicago cũng không cảm thấy chán.

Nhưng tiếp viên hàng không trên máy bay thì bị Lâm Phi hù chết. Một mình hắn ăn hết tất cả đồ ăn trên khoang hạng nhất. Quả thật xem máy bay như nhà hàng bình thường.

Máy bay hạ cánh, bước ra khỏi cổng hải quan, Lâm Phi thẳng đến chỗ thuê xe Hertz, thuê một chiếc Cadilliac rồi chạy đến khách sạn.

Đối với hai người mà nói, cuộc sống ở Mỹ cũng chẳng xa lạ gì, cũng không tồn tại vấn đề quen hay không quen, chẳng khác gì trong nước.

- Người anh muốn gặp ở Chicago sao? Khi nào thì tham nghị viên của Đại Sảnh đến kiểm tra chúng ta?

Tô Ánh Tuyết không biết hành trình như thế nào.