Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 333 : Nhiều trang giấy

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Victor mặt không biến sắc, duy trì dáng vẻ tươi cười:

- Được Hoa tiên sinh yêu quý là niềm vinh hạnh của Andariel. Tuy nhiên dù sao con bé cũng là người thân duy nhất của tôi, là cháu gái yêu quý của tôi, tôi phải hỏi lại ý kiến của nó rồi mới có thể quyết định chuyện hôn sự này.

- Vậy thì tốt quá, nên sớm không nên chậm trễ, tôi chờ tin tốt từ ngài.

Hoa Vô Lệ lại cụng chén trà với Victor:

- Tôi nghĩ, ngài Victor cũng sẽ không cự tuyệt thành ý của tôi đâu.

Victor cười cười nhưng trong lòng lại không cười:

- Đương nhiên.

Không biết do không thể ngồi thêm được nữa, hay do đang bận mà sau khi uống xong chén trà, Victor liền ra về.

Trong phòng chỉ còn lại chị em Hoa Vô Lệ và Hoa Tập.

- Vô Lệ, em thật sự thích cái cô gái tóc bạch kim đó sao? Sao chị lại nhớ rằng em không thích con gái nước ngoài nhỉ?

Hoa Tập hiếu kỳ nói.

- Chị, chỉ có chị hiểu em..

Hoa Vô Lệ rót trà cho chị mình rồi buồn bã nói:

- Victor muốn dùng lực lượng Hoa gia chúng ta tích góp được ở Hạ Quốc để diệt trừ chướng ngại Lâm Phi. Tuy trên danh nghĩa, ông ta muốn giúp Hoa gia chúng ta đối phó với Long Vương và Long gia, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta. Ông ta muốn chúng ta giúp đỡ, ít nhiều cũng phải trả giá cho việc đó chứ.

- Sau mấy lần gặp mặt, em phát hiện ra, Victor dường như không có nhược điểm, ông ta ẩn thân rất kỹ, làm việc gì cũng đều thận trọng. Nhưng điều duy nhất ông ta quan tâm chính là đứa cháu gái của ông ta – Andariel.

- Vì ông ta chỉ còn lại một người thân duy nhất mà thôi.

Hoa Tập nói.

- Không, không đơn giản như vậy đâu.

Hoa Vô Lệ thâm trầm nói:

- Em thấy, ông ta và Andariel có quan hệ vượt quá mối quan hệ giữa chú và cháu.

- Em nói là…
- Vậy còn được, lúc nào hai đứa kết hôn?

Lâm Phi nghe thấy thế suýt phun máu, sao người phụ nữ này lại suy nghĩ nhanh thế nhỉ.

Kết hôn? Hắn còn chưa tính đến chuyện hôn sự với Tô Ánh Tuyết, sao có thể cân nhắc việc này với Bạch Hân Nghiên?

Bạch Hân Nghiên bối rối cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng. Cô không biết gì cả, giả vờ ngu thôi.

- Sao? Không kết hôn? Không kết hôn nghĩa là Hân Nghiên nhà tôi sẽ là nhân tình cậu nuôi bên ngoài sao? Cậu thấy mẹ con chúng tôi dễ bắt nạt lắm à?

Hạ Lâm Mỹ thấy Lâm Phi trầm mặc, bỗng trở nên tức giận.

Dù bất cứ giá nào, không cần biết Lâm Phi có bối cảnh lớn đến đâu, bản lĩnh lợi hại đến đâu, bà ta nhất định phải dùng tính mạng của mình để tìm hạnh phúc cho con gái.

Mười mấy năm trước bà ta không thể làm một người mẹ tốt, giờ đây dĩ nhiên bà ta không thể để con gái phạm sai lầm trong việc chung thân đại sự.

Lâm Phi bị bà mẹ vợ này dọa sợ. Hóa ra lúc làm mẹ, Hạ Lâm Mỹ đáng sợ hơn lúc là Linda rất nhiều.

Hắn nghiêm túc nói:

- Bác Hạ, không biết bác đã từng nghe nói, vào thế kỷ thứ 16, Italy có một nhà văn tên là Pietro – Aretino. Ông ta đã từng nói một câu danh ngôn “Hiền giả chính là người thành niên không ngừng tìm kiếm người vợ lý tưởng, nhưng cũng không kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào.”

- Cháu thấy câu nói này rất hay. Hôn nhân không phải chỉ là một trang giấy sao? Sao phải nặng nề vấn đề này như vậy? Mọi người ở cùng một chỗ không phải…

- Nói láo!

Hạ Lâm Mỹ nói tục, phát ra giọng nói làm xung quanh kinh hãi. Bà ta đập giường nói:

- Cậu sẽ không kết hôn với bất kỳ cô gái nào! Như vậy mới công bằng với con gái tôi. Tôi sẽ tin hôn nhân mà cậu nói chỉ là một trang giấy! Mọi người cùng nhau ăn cơm, con gái tôi lại thua những người phụ nữ khác, tôi cũng không còn gì để nói.

- Nhưng nếu như cậu kết hôn với cô gái khác, để con gái tôi phải làm tình nhân, đó là cậu cố ý khi dễ người! Dựa vào cái gì mà những người khác có thể có được mấy trang giấy đó?

Lâm Phi bị nói như vậy thì vô cùng sửng sốt, trong đầu cổ kim nhảy múa, không nghĩ ra cái gì để phản bác.

Cái gọi là nếu có tất mất, hắn tham lam về phương diện nữ nhân, nên chắc chắn phải trả giá. Thời điểm này hắn chỉ có thể gượng cười chịu tội mà thôi.

Bạch Hân Nghiên mừng thầm cúi đầu nhìn Lâm Phi cười làm lành. Nhiều năm như vậy, cảm giác được mẹ che chở, bảo bọc, khó lắm cô mới được hưởng thụ.