Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 335 : Bảy khối

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Hiển nhiên là hai cha con nhà này muốn điên cuồng một lần trước khi chết. Một khi gia nghiệp bị hủy hoại, bọn chúng cũng không dự định sống yên ổn.

- Các người làm như vậy thật vô bổ, nếu các người muốn, tôi có thể cho các người một con đường sáng, giúp các người thoát ra khỏi khủng hoảng.

Tô Ánh Tuyết mím môi, nghĩ ra biện pháp trì hoãn.

Mã Thành Phong sững sờ, hiển nhiên có chút do dự, nhưng rất nhanh, Mã Thanh Hoành lại quả quyết nói:

- Cha! Cha đừng nghe nó nói hươu nói vượn! Nó nổi tiếng quỷ kế đa đoan, nhất định là nó đang cố ý đang trì hoãn thời gian!

- Chúng ta đã bán đi gia nghiệp, mời cả lính đánh thuê đến rồi, chúng ta đã không còn đường lui rồi, giờ cho nó một trận, ** vài lần rồi giết nó là xong hết mọi chuyện!

- Giết không được tên Lâm Phi kia thì chúng ta giết nó, sau khi làm xong việc thì ra nước ngoài, để thằng Lâm Phi chết tiệt kia ngồi khóc một mình! Dù nó có giỏi đánh nhau đến đâu thì người phụ nữ của hắn cũng bị chúng ta***.

Mã Thành Phong nghe xong, cảm thấy có lý, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn:

- Con trai, chân của con không thuận tiện, cha đi lột quần áo của nó, để con đạt được ước muốn đầu tiên nhé.

Nói xong, Mã Thành Phong cầm lấy con dao găm nhỏ trên tay lính đánh thuê, mắt lóe lên tia nhìn sắc bén rồi cười hài lòng.

Tô Ánh Tuyết thấy Mã Thành Phong đã đi đến trước mặt, trong lòng kinh hoảng, nhưng cô lại sợ mình hét to sẽ khiến bọn chúng càng điên cuồng, nên chỉ có thể im lặng, lặng lẽ cầu nguyện, cầu cho Lâm Phi có thể kịp thời xuất hiện cứu cô như trước kia.

Nhưng cô có cầu nguyện cũng không hiệu quả gì, con dao găm của Mã Thành Phong đã cắt cổ áo váy của cô.

Cổ áo bị cắt, một mảnh băng cơ dương, dưới ánh đèn, vô cùng chói mắt người nhìn, tựa như tuyết trắng trên Thiên Sơn.

Trong kho hàng, ánh mắt của tất cả bọn đàn ông có mặt bắt đầu nóng lên, cùng với việc con dao găm ngày một đi xuống dưới, ** ngạo nhân của Tô Ánh Tuyết đã lộ ra một khe rãnh không thấy đáy.

Cha con Mã Thành Phong và Mã Thanh Hoành hô hấp trở nên gấp gáp, mặc dù bọn chúng biết thân hình cô rất đẹp, nhưng không ngờ, diện mạo chân thật lại kinh tâm động phách hơn so với bình thường.

- ha ha, đúng là cực phẩm, cha, cha mau lên! Mau lên! Con muốn nhìn cái bụng nhỏ của cô ta!

Mã Thành Phong cười tà nói.

- Đừng vội, con trai, đồ tốt phải từ từ nhấm nháp.

Mặc dù Mã Thành Phong đã ở tuổi trung niên, nhưng khí huyết vẫn dâng lên.

Tô Ánh Tuyết cảm thấy nhục nhã vô cùng, nếu cứ tiếp tục xuống dưới, bản thân sẽ bị chúng nhìn thấy nơi không nên nhìn thấy, nhưng Lâm Phi vẫn không xuất hiện,

Cô thầm mắng chửi một hồi trong bụng, không biết tên này sao mãi không tới!

Mặc dù cô cũng biết, việc Lâm Phi có thể xuất hiện cứu cô bất cứ lúc nào là điều không thể, nhưng cô không nhịn được mà bắt đầu oán trách hắn.
- Thì ra là mày vẫn còn sống…xem ra yến hội hôm đó, tao nên đá chết mày mới phải.

- Mày…mày giết tao đi! Dù sao tao cũng không muốn sống từ lâu rồi!

Mã Thanh Hoành nhắm mắt, bộ dạng đợi chết.

Nhưng Tô Ánh Tuyết ở phía sau lại lắc đầu, thấy nhiều người chết như vậy, cô không thể nhịn được mà nói:

- Lâm Phi, đừng giết người nữa, giao gã cho cảnh sát đi, gã đã là phế nhân rồi…

Lâm Phi thở dài, nói:

- Nghe thấy chưa, tiểu Tuyết nhà tao bảo tao đừng giết mày…

Mã Thanh Hoành mở mắt ra, hỏi:

- Thật…thật sự không giết tao sao?

- Đương nhiên…

Nhưng vừa dứt lời, một tay của Lâm Phi đã nắm lấy cổ gã.

Mã Thanh Hoành mặt đỏ lên, hô hấp không thông, tròng mắt sung huyết, lòi ra ngoài.

Con dao nhỏ trên tay Lâm Phi chọc vào nhãn cầu Mã Thanh Hoành, cắt mí mắt của gã!

Chỉ chớp mắt, trong tiếng gào thét thê thảm của Mã Thanh Hoành, hai con mắt cùng một đống thịt trong mắt đã được Lâm Phi lấy ra ngoài, ném trên mặt đất, dính đầy cho bụi.

Lâm Phi buông cổ gã ra, quăng con dao đi, nhìn Mã Thanh Hoành, hờ hững nói:

- Có thể không giết mày, nhưng nhìn một phần một tấc người phụ nữ của tao, tao không thể tha thứ…

- Mày không biết đúng chứ, nhãn cầu của người có bảy khối cơ bắp lớn nhỏ khác nhau kết nối với nhau, loại bỏ từng cái, gỡ mắt xuống, là việc cần kỹ thuật…tao là bác sỹ, bác sỹ xuất sắc, cho nên tao làm rất tốt.

Mã Thanh Hoành đâu có nghe vào những lời này của Lâm Phi, gã ngã nhào xuống đất, trong mắt không ngừng đổ máu, gào thét “giết tao đi, giết tao đi”.

Tô Ánh Tuyết bụm lấy cặp môi mỏng, quên mất sợ hãi vừa rồi, chỉ nhìn bóng lưng của Lâm Phi, cảm thấy có chút sợ hãi, còn Bạch Hân Nghiên đứng ngoài cửa cũng không chịu nổi cảnh tượng này mà quay đầu đi.

Mặc dù họ có thể hiểu được sự phẫn nộ của Lâm Phi, nhưng thủ pháp tàn nhẫn của hắn quá đáng sợ.